Nắm đấm không đấm vào mặt Văn Phong, cuối cùng đấm vào trên tường cạnh mặt Đàm Yến Phương.
Hai mắt Lộ Tụng đau nhói, viền mắt đỏ hồng, nhìn Đàm Yến Phương một cái, không nói gì cả, quay người rời đi.
Hôm sau, cho dù là thí sinh hay là nhân viên công tác, đều biết Lộ Tụng và Đàm Yến Phương đang cãi nhau.
Vân Nhĩ bưng bữa sáng ngồi đối diện Đàm Yến Phương, tò mò: “Hai người vậy mà sẽ cãi nhau sao? Tôi còn cho rằng Lộ Tụng chính là ngoại lệ của cậu ở đây cơ?”
Đàm Yến Phương mí mắt cũng không thèm nhấc, tự ăn đồ của mình.
Vân Nhĩ dần dần nhận ra điểm không ổn, hỏi: “Không phải là... Chuyện đó bị Tiểu Lộ biết rồi đấy chứ?”
Đàm Yến Phương không phủ nhận.
Vân Nhĩ chậc một tiếng, không ngờ tối qua cậu ta mới nhắc nhở Đàm Yến Phương, không ngờ hai người nháy mắt đã bùng nổ rồi.
“Xem ra Văn Phong đi trước một bước rồi.” Vân Nhĩ cười ôn hòa: “Nếu cậu giải thích với Tiểu Lộ trước, nói đoàn đội quản lý của cậu tự mình làm chủ không chừng còn có thể vãn hồi. Đáng tiếc, mồm miệng của Văn Phong thật sự rất nhanh mà.”
Đàm Yến Phương luôn im lặng không nói gì, lúc này lạnh lùng nói một câu: “Tôi và đoàn đội quản lý của tôi có khác biệt sao?”
Vân Nhĩ ngạc nhiên nhìn cậu ta một cái, tán dương gật đầu: “Cậu ngược lại tỉnh táo hơn rất nhiều người, luôn không thể lấy chỗ tốt, còn danh tiếng xấu thì để cho đoàn đội gánh được. Có điều cậu cũng không phải là không sai, nếu cậu nắm giữ được đoàn đội, họ cũng sẽ không lấy danh nghĩa của cậu đi làm chuyện mà cậu không muốn làm.”
Đàm Yến Phương trầm mặc một lúc, lại hỏi: “Sao cậu biết là Văn Phong nói?”
“Nếu không làm sao tôi biết được chứ?” Vân Nhĩ cười híp mắt nói: “Mấy ngày trước Văn Phong nói với tôi mà.”
Ba người đứng đầu nhiệt độ cao sẽ có nhiều cảnh quay hơn, Đàm Yến Phương và Lộ Tụng rõ ràng không muốn quan tâm đến cậu ta, Văn Phong chỉ có thể nịnh nọt Vân Nhĩ thôi. Cậu ta nghĩ Vân Nhĩ là đối tượng cạnh tranh của hai người kia, không chừng Vân Nhĩ còn nhân cơ hội này làm gì đó.
Không ngờ Vân Nhĩ thoả mãn lòng hiếu kỳ, lại không đồng ý chọn cậu ta, còn quay đầu chậm rì rì nhắc nhở Đàm Yến Phương, bây giờ lại không hề lưu tình bán cậu ta.
Ánh mắt Đàm Yến Phương bình tĩnh nhìn Văn Phong đang cười nói với người khác một lúc.
“Cậu ta quá bình thường.” Vân Nhĩ chậm rãi cắn một miếng bánh mì: “Không biết nhảy, may mà giọng không tồi, đáng tiếc không đặt tâm tư nghiêm túc thi đấu. Chắc sẽ bị loại nhanh thôi.”
“Ừ.”
Vân Nhĩ nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Đàm Yến Phương, bổ não một Q bản khiến mình phát hờn, có lương tâm, cho cậu ta chủ ý: “Đi xin lỗi Tiểu Lộ đi, nói cho rõ ràng. Mặc dù cậu cảm thấy giống đùn đẩy trách nghiệm, nhưng nếu cậu muốn làm bạn của cậu ấy, thì đi nói rõ ràng đi.”
“Người lớn mở miệng là dùng để nói chuyện, không phải là để hiểu nhầm hết lần này đến lần khác, đóng phim tình yêu đau khổ đâu.” Vân Nhĩ uống một ngụm nước uống của nhà tài trợ, chậm rãi nói.
Nói xong, Vân Nhĩ thu dọn bộ đồ ăn, ném lại Đàm Yến Phương đi đến phòng luyện tập.
Đàm Yến Phương cúi đầu, không nhìn rõ biểu tình.
*
Phan Cẩm giới thiệu với Phó Cảnh Dung: “Đây là ba mẹ và anh trai của dì Kha cháu, hồi nhỏ cháu và Cảnh Hành đến nhà Linh Kha, còn gặp mặt một lần.”
Phó Cảnh Dung bắt tay với anh trai Trần Linh Kha, Trần Linh Lang, cũng chính là chủ nhà hiện tại, lại chào hỏi với ông bà Trần.
Bà Trần nắm tay Phó Cảnh Dung, nghẹn ngào nói: “Đứa trẻ ngoan, nhờ có cháu, chúng ta mới biết Linh Kha vẫn luôn bị tên súc sinh Tống Trường Nguyên kia....”
Phó Cảnh Dung có chút không biết làm sao, Trần Linh Lang thấy vậy vội vàng an ủi mẹ mình: “Bây giờ biết cũng không muộn.”
“Đúng đúng đúng.” Bà Trần nhận ra mình không kiểm soát được cảm xúc, lau nước mắt ở khóe mắt, cười nói với Phó Cảnh Dung: “Nghe nói cháu thích ăn món Hồ Nam, nhà bà làm món hồ Nam rất ngon, lát nữa cháu phải ăn nhiều một chút.”
Phó Cảnh Dung gật đầu, sau khi ngồi xuống thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trần Linh Lang: “Sau khi Linh Kha biết được sự thật, cảm xúc không tốt lắm, cộng thêm mấy năm nay con bé suy nghĩ quá nhiều, trong cơ thể có rất nhiều bệnh ẩn, cảm xúc vừa kích động thì sẽ bộc phát ra. Đợi có cơ hội, sẽ để con bé đích thân cảm ơn cháu.”
“Không cần đâu, cháu cũng chỉ đột nhiên phát hiện ra không đúng, cũng không làm gì cả.” Phó Cảnh Dung nhanh chóng từ chối.
Thái độ nhà họ Trần lại rất cứng rắn, nói đợi khi Trần Linh Kha khỏe nhất định phải đích thân cảm ơn cậu.
“Đây cũng là ý của Linh Kha.” Phan Cẩm nói giúp: “Sau khi cô ấy tỉnh lại thì khóc một trần lớn, kiên định muốn ly hôn với Tống Trường Nguyên. Nếu không phải thật sự tan nát cõi lòng, lại bị cảm, phải bồi dưỡng cẩn thận, hôm nay cô ấy cũng muốn đến đây.”
Phó Cảnh Dung nghe thấy vậy, âm thầm thở phào một hơi. Trần Linh Kha có thể tỉnh ngộ, không lựa chọn tiếp tục chìm đắm trong cuộc hôn nhân không có hạnh phúc này nữa, thật sự là trong cái rủi có cái may.
“Bọn chú đã điều tra rõ ràng rồi, Tống Trường Nguyên không phải là song tính, mà hoàn toàn là người đồng tính.” Trần Linh Lang có chút khó nói.
Trần Linh Kha biết được sự thật cũng hoàn toàn chết tâm.
Nếu Tống Trường Nguyên chỉ là nɠɵạı ŧìиɧ, ít ra giữa họ còn có một chút thật lòng. Nhưng sự thật nói cho bà biết, bà chẳng qua chỉ là bàn đạp để Tống Trường Nguyên đạt được tiền tài địa vị. Thậm chí bàn đạp là bà, theo thời gian trôi qua đến cả sự quan tâm hư tình giả ý của Tống Trường Nguyên cũng không thể có được.
“Tin tức của Tống Trường Nguyên cũng rất nhanh, định chạy ra nước ngoài.” Phan Cẩm hừ một tiếng: “May mà em đã sớm cho người theo dõi anh ta.”
“Mấy năm nay nó lừa của Linh Kha bao nhiêu, thì phải trả lại bấy nhiêu. Không trả được, thì trả bằng cách khác.” Giọng điệu Trần Linh Lang lạnh nhạt, ý trên mặt chữ, Phó Cảnh Dung không muốn đoán sâu.
Bên nữ bị tổn thương trong vụ lừa hôn rất khó đòi được công bằng. Đối với Trần Linh Kha mà nói, cho dù Tống Trường Nguyên dọn sạch sẽ ra khỏi nhà, cũng không thể bù đắp những thứ mà Trần Linh Kha cho Tống Trường Nguyên bao nhiều năm nay.
Nếu người nhà họ Trần có khả năng đòi lại công bằng cho con gái em gái mình, tất nhiên phải khiến Tống Trường Nguyên chịu khổ, để trút giận cho Trần Linh Kha đã lãng phí thời gian bao năm nay trên người tên cặn bã này.
Trần Linh Lang lại nhìn Phó Cảnh Dung: “Về phần công ty quản lý kia... Linh Kha không biết trong đó có bao nhiêu tình nhân nam của anh ta, cũng không định giữ lại để chướng mắt, định bán đi.”
“Tống Trường Nguyên luôn muốn giở quy tắc ngầm với nghệ sĩ nhỏ kia, cũng coi như gián tiếp giúp chúng ta nhìn thấu Tống Trường Nguyên.” Ông ta nói: “Nếu cậu ta không muốn ký hợp đồng mới với công ty, vậy thì mấy ngày nữa chấm dứt hợp đồng với công ty đi... phí chấm dứt hợp đồng thì bỏ đi. Dù sao nếu không phải Tống Trường Nguyên cậy thế nhà họ Trần, thì cũng sẽ không thể đe dọa được cậu ta.”
Phó Cảnh Dung gật đầu, ghi nhớ chuyện này.
“Cảnh Dung, chú Trần kính cháu một ly.”
.....
Đàm Yến Phương chưa bao giờ làm loại chuyện như chặn người này, trong ánh mắt của các thí sinh khác đều có lo lắng “có phải Đàm Yến Phương muốn kéo Lộ Tụng ra ngoài đánh một trận không”, kéo Lộ Tụng ra ngoài.
Vân Nhĩ có chút hứng thú nhìn bóng lưng hai người, hài lòng gật đầu.
Trẻ nhỏ dễ dạy.
Lộ Tụng và Đàm Yến Phương nhìn nhau, nhìn nửa ngày, Lộ Tụng hỏi: “Nếu cậu không có gì muốn nói, thì tôi còn phải đi luyện tập nữa, thành viên nhóm tôi còn đang đợi tôi.”
“Có.” Đàm Yến Phương nhả ra một từ.
Hai người lại im lặng nhìn nhau.
Trải qua hai ngày, Lộ Tụng cũng bình tĩnh lại: “Cậu muốn giải thích sao?”
Đàm Yến Phương: “Là đoàn đội quản lý của tôi tự làm, nếu không phải anh họ nói với tôi, tôi cũng không biết.”
“Ồ.” Lộ Tụng đợi nửa ngày, không ngờ lại đợi được một câu vô nghĩa như vậy: “Nếu doàn đội quản lý của cậu không nghe lời cậu, vậy ai trả lương cho họ?”
Đàm Yến Phương im lặng một lúc: “Người nhà tôi.”
Bây giờ Lộ Tụng đã tin chuyện Đàm Yến Phương có bối cảnh sâu xa trong lời đồn rồi. Mặc dù trong số các thí sinh, Đàm Yến Phương có số lượng fan rất ổn, nhưng cũng không phải là idol nhà nhà đều biết, nếu không cũng không cần phải đến chương trình tuyển tú để tăng thêm nhiệt độ.
Nhưng cậu ta đã có đoàn đội quản lý, đoàn đội quản lý thậm chí còn có thừa khả năng và năng lực để tìm hiểu thông tin của những thí sinh khác trước khi chương trình chính thức bắt đầu.
“Vậy tại sao lại ra tay với tôi?” Lộ Tụng nhìn cậu ta: “Lúc trước tôi không hề đắc tội với cậu.”
Đàm Yến Phương im lặng một lúc, vẫn nói thật: “Đoàn đội tôi hỏi tôi cảm thấy có đối thủ tranh mạnh nào không, tôi nói tên của cậu. Cộng thêm việc cậu lấy được hạng ba, họ cảm thấy cậu có thể sẽ uy hϊếp đến nhân khí của tôi.”
Lộ Tụng tức quá hóa cười: “Vậy tôi phải cảm ơn sự khẳng định của cậu với tôi rồi.”
“Mặc dù tôi không biết trước chuyện này, nhưng tôi quả thật có trách nhiệm vì không quản lý được đoàn dội.”
“Cậu chủ động nói chuyện với tôi, thay tôi hận Văn Phong, cho tôi mượn điện thoại.....” Lộ Tụng nhìn cậu ta: “Có phải đều là vì áy náy?”
“Vậy khi tôi cảm ơn cậu, tại sao cậu không nói?”
Đàm Yến Phương im lặng không nói, nhưng Lộ Tụng nhớ đến rất những lời mà cậu ta đã từng nói.
“Cậu đừng quá ngốc. Trong chương trình này, hầu hết mọi người không phải coi cậu là đối thủ, thì chính là muốn cọ ống kính của cậu.”
“Cậu nói chuyện cao tầng của các cậu muốn quy tắc ngầm với cậu cho tôi, không sợ tôi nói ra ngoài sao?”
“Không chừng đấy.”
“Cậu thật sự rất ngốc.”
“...”
Lộ Tụng đột nhiên cười, thoải mái cười.
Cậu cho rằng Đàm Yến Phương đang nói Văn Phong, nhưng thật ra cậu ta cũng đang nói chính cậu ta.
Cậu ta cho rằng Đàm Yến Phương đang nói đùa, thật ra cậu ta cũng đã ám thị rằng cậu ta không phải là người tốt gì, không tổn hại cậu.
“Lộ Tụng, mày thật sự rất ngốc.” Cậu ta lẩm bẩm tự nói.
“Đàm Yến Phương, tôi không thông minh bằng cậu.” Lộ Tụng cười, nhìn Đàm Yến Phương: “Nhưng tôi không nhất định sẽ yếu hơn cậu.”
“Lúc trước tôi nói sai rồi.”
“C vị không nhất định sẽ là cậu.”
“Nó là của tôi.”
Trong chương trình một tháng, cuối cùng Lộ Tụng cũng nói ra câu kiên quyết từ tận đáy lòng mình đầu tiên.
Đồng tử Đàm Yến Phương phóng lớn, lại khôi phục bình tĩnh.
Do sai sót ngẫu nhiên, dã tâm của Lộ Tụng đã bị cậu thả ra rồi.
Đây cũng là một chuyện tốt.
Lộ Tụng là đối thủ đầu tiên mà cậu ta nhìn trúng, cậu ta sẵn sàng dốc toàn lực đấu một trận với cậu ấy.
Cậu ta im lặng một lúc, cuối cùng nắm chặt tay gật đầu: “Chúng ta xem kết quả cuối cùng vào đêm chung kết đi.”
Lộ Tụng cảm thấy không còn gì để nói với cậu ta nữa, quay người muốn đi, lại bị cậu ta gọi lại.
Đàm Yến Phương nhét thứ gì đó vào trong tay cậu ta.
Là điện thoại.
“Cậu nhất định sẽ không tìm tôi mượn điện thoại nữa.” Đàm Yến Phương lùi lại phía sau một bước, nhìn cậu ta nhàn nhạt nói: “Nhưng có lẽ vẫn cần phải liên hệ với bên ngoài... Chủ nhà của cậu bảo tôi nói với cậu liên lạc với anh ta.”
Lộ Tụng nhìn điện thoại trên tay, cuối cùng vẫn đặt nó sang một bên.
“Không cần đâu, tôi sẽ tìm nhân viên công tác.” Lộ Tụng dừng lại một chút: “Dù sao điện thoại cũng là vật cấm kỵ, dù cậu không cố kỵ, cũng phải cẩn thận chút.”
======
EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN