Chương 44

Ngôn Mục suy nghĩ thấy không đúng lắm, nếu Nhϊếp Cảnh thích Phó Cảnh Dung, vậy nên tạo không gian riêng cho mình và cậu ta, mà không phải để bạn mình và đối tượng trong lòng mình ở trong một không gian mới đúng.

Hơn nữa, so với Nhϊếp Cảnh, bạn mới của Dung Dung càng không đúng hơn.

Đầu tiên là nhanh chóng chuyển vào ở cách một bức tường, rồi ngày ngày ở chung. Đối với người bạn từ nhỏ của Dung Dung là mình còn mơ hồ lộ ra sự nhiệt tình và tùy ý như người một nhà tiếp đãi bạn bè vậy.

Nếu vất bỏ suy nghĩ cố định, giả sử người thích Dung Dung là Tần Đình Dịch. Vậy thì thân là anh em tốt của Tần Đình Dịch, hi vọng gặp được đối tượng yêu thầm của anh em, gặp mặt nhiệt tình.... Thật ra cũng có thể nói rõ.

“Nhϊếp Cảnh, lần trước tôi nói với anh, Cảnh Dung là người ngoài giới...” Ngôn Mục ngập ngừng nhìn Nhϊếp Cảnh.

Nhϊếp Cảnh còn chưa giải thích hiểu lầm lần trước, sau đó lại bận rộn nên quên mất. Đợi khi bộ phim hơ khô thẻ tre lại càng không có cơ hội thích hợp, cho đến hôm nay bởi vì gặp đạo diễn Trình nên gặp mặt nhau, mới nhớ đến giữa hai người còn có một hiểu nhầm.

Nhϊếp Cảnh nhất thời thích đùa, cố ý nói mình muốn đến khu nhà Tinh Châu trước mặt Ngôn Mục, nhìn dáng vẻ hoảng sợ của cậu ta mà ầm thầm cười trộm. Sau khi đến nơi, thì đợi cậu ta hỏi.

Danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất của Nhϊếp Cảnh không phải là tự nhiên mà có, dáng vẻ đột nhiên nhớ ra của anh ta không hề có kẽ hở nào: “Lúc trước quên không giải thích với cậu, thật ra... người thích Cảnh Dung không phải là tôi.”

Ngôn Mục a một tiếng, vẻ mặt xấu hổ, lại âm thầm thở phào một hơi.

Nhϊếp Cảnh không thích Dung Dung là được rồi.

Một lúc sau, cậu ta lại nhận ra có gì đó không đúng.

“Người thích Cảnh Dung không phải anh, vậy thì là ai?!” Ngôn Mục đột nhiên ngẩng đầu lên.

“Dù sao cũng không phải là tôi.” Nhϊếp Cảnh cười xảo quyệt, từ từ di chuyển ánh mắt đến phòng bếp.

Ngôn Mục trợn to mắt.

Một giả thuyết tùy ý của mình vậy mà lại là thật!

Nhϊếp Cảnh vô tội nhìn về phía cậu ta: “Tôi không trách tội đạo diễn Ngôn hiểu nhầm tôi đâu, đạo diễn Ngôn không cần phải xin lỗi.”

Ngôn Mục nhớ đến những hành vi hôm nay của Nhϊếp Cảnh, rõ ràng là đang trêu cậu mà!

“Nhϊếp Cảnh, anh đứng có không biết...”

“Đúng rồi, cách liên lạc của bên ánh sáng...” Nhϊếp Cảnh bình tĩnh nói: “Đợi tôi trở về sẽ cho đạo diễn Ngôn.”

Ngôn Mục nuốt chữ xấu hổ xuống, ủy khuất nhìn anh ta.

“Thật ra, lần trước đạo diễn Ngôn nói Cảnh Dung hoàn toàn là người dị tính là lừa tôi đúng không?” Nhϊếp Cảnh nhớ đến bầu không khí ở chung của Phó Cảnh Dung và Tần Đình Dịch, rõ ràng không phải là dáng vẻ mà Tần Đình Dịch không có hi vọng.

Ngôn Mục bị vạch trần lời nói dối, trong lòng hoảng hốt, sau đó lập tức ngẩng đầu cứng miệng: “Tôi còn không hiểu bạn từ nhỏ của tôi sao?”

Nhϊếp Cảnh nhìn dáng vẻ này của cậu ta, thì biết trong lòng nhất định có manh mối, khóe miệng nhếch lên, ý vị thâm trường nhìn cậu ta.

“Cho nên anh Tần thật sự thích Dung Dung sao?” Ngôn Mục ổn định lại cảm xúc, nhìn vào phòng bếp, thấp giọng hỏi.

Nhϊếp Cảnh cười hai tiếng: “Đạo diễn Ngôn thích suy đoán hiện trạng tình cảm của người khác như vậy, không bằng lại đoán thử xem?”

Ngôn Mục trừng anh ta một cái: “Anh cho rằng tôi sẽ không nói với Dung Dung sao?”

Nhϊếp Cảnh nhún vai: “Không sao cả. Không chừng Lão Tần còn phải cảm ơn cậu đâm thủng cho cậu ta nữa đấy, dù sao cậu ta vẫn luôn lo lắng Cảnh Dung là dị tính, không dám dễ dàng tỏ tình.”

Sắc mặt Ngôn Mục thiên biến vạn hóa, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta.

Đợi Phó Cảnh Dung bưng thức ăn ra, thì thấy Nhϊếp Cảnh tâm trạng vui vẻ xem tivi, Ngôn Mục lại một mặt âm u.

Cậu thấy có chút kỳ lạ, quan hệ của hai người này chắc là không tồi, sao cậu cảm thấy bầu không khí lại không đúng lắm.

Phó Cảnh Dung không nghĩ quá nhiều, gọi hai họ ăn cơm.

...

Nhϊếp Cảnh nếm được đồ ăn Tần Đình Dịch làm như ý nguyện, không ở lại để cho bị ghét nữa, lau miệng tạm biệt, không cho Tần Đình Dịch cơ hội bắt anh ta làm việc.

Trước khi đi, còn tốt bụng giúp bạn tốt một chút: “Đạo diễn Ngôn, chúng ta đi thôi, lát nữa tôi thay cậu hẹn với bên ánh sáng?”

Một bên là bộ phim, một bên là bạn từ nhỏ, Ngôn Mục rơi vào khó xử.

“Là thầy ánh sáng của bộ phim sao?” Phó Cảnh Dung nghe thấy vậy, cũng thúc giục Ngôn Mục: “Vậy cậu mau đi đi, cần cái gì thì nói với tớ.”

Ngôn Mục vô cùng đau đớn nhìn Phó Cảnh Dung, lại nhìn Tần Đình Dịch, nghĩ đến bức tường ngăn cách giữa hai người, phòng được nhất thời cũng không phòng được cả đời.

Nếu Dung Dung đã nói như vậy, cậu sẽ đi bôn ba vì bộ phim của họ vậy.

Thật ra nghĩ kỹ lại, mặc dù Tần Đình Dịch là đàn ông, nhưng dáng vẻ cũng rất được, còn biết làm cơm. Mặc dù có lẽ không có nhiều tiền, nhưng Dung Dung có tiền mà!

So với Nhϊếp Cảnh trêu hoa ghẹo nguyệt, thật sự là tốt hơn quá nhiều rồi!

Nếu Tần Đình Dịch có thể có được Dung Dung, Dung Dung sẽ không cần phải cô độc đến già nữa, cũng là một chuyện tốt!

Nhưng...

Ngôn Mục lại lo lắng nhìn hai người, trông thể lực của Tần Đình Dịch tốt hơn Phó Cảnh Dung nhiều.

Trước khi đi, Ngôn Mục ngập ngừng kéo Phó Cảnh Dung sang một bên, nhỏ giọng dặn dò: “Con trai... cũng phải bảo vệ mình cẩn thận, biết chưa?”

“? ? ?”

Ngôn Mục thở dài một hơi, cảm thấy mình thật sự quá khổ tâm mà.

Sau khi Ngôn Mục và Nhϊếp Cảnh đi, Tần Đình Dịch hỏi: “Vừa rồi có chuyện gì sao?”

Phó Cảnh Dung lắc đầu: “Không biết cậu ta lại chập mạch gì nữa rồi.”

Tần Đình Dịch cũng không đặt trong lòng, tiếp tục cùng thu dọn bát đĩa với Phó Cảnh Dung.

*

Kết thúc công diễn, Lộ Tụng tiếp tục lấy được hạng ba, nhưng số phiếu của cậu đã rất gần thí sinh xếp hạng hai Vân Nhĩ.

66 thí sinh, bây giờ chỉ còn lại 30 người. Lần công diễn tiếp theo, top 5 đội trưởng sẽ lần lượt bốc thăm chọn ra tiết mục thi đấu, rồi lại chọn đội viên.

Nỗi buồn chia tay vẫn còn bao phủ toàn trường, Lộ Tụng nghe thấy quy tắc, quay đầu nói với Đàm Yến Phương bên cạnh: “Vậy lần sau không thể cùng nhóm với cậu rồi.”

Còn chưa đợi Đàm Yến Phương nói gì, Vân Nhĩ ở một bên đã chen vào: “Tớ cũng muốn được hợp tác với Tiểu Lộ nữa, không ngờ lại không được.”

Lộ Tụng có chút ngạc nhiên không ngờ Vân Nhĩ lại muốn hợp tác với cậu ta, nên hàm hồ trả lời: “Sẽ có cơ hội.”

“Vân Nhĩ, chúng ta có cơ hội hợp tác một lần không?” Văn Phong nhiệt tình hỏi Vân Nhĩ.

Vân Nhĩ nheo mắt, nhưng không cho một câu trả lời chính xác: “Để xem ca khúc rút được có thích hợp hay không đã.”

Lộ Tụng không nhìn Văn Phong, nhưng Văn Phong lại tươi cười một chút, liếc Lộ Tụng, trong mắt hiện lên khói mù.

Sau khi giải tán, có rất nhiều thí sinh đi qua nịnh nọt Lộ Tụng, tỏ ý muốn chung nhóm với Lộ Tụng... Nếu như bị chọn thừa lại không phải rõ ràng là mình không có năng lực sao, vậy thì rất xấu hổ.

Lộ Tụng đáp ứng vài thí sinh có triển vọng, cũng thoải mái nói với những thí sinh không trong phạm vi lựa chọn của mình rằng mình đã chuẩn bị người để chọn rồi.

Đợi nhóm người dần dần tản ra, Lộ Tụng phát hiện không thấy Đàm Yến Phương đâu.

“Cậu đang tìm Đàm Yến Phương sao?” Phía sau truyền đến câu hỏi của Văn Phong.

Lộ Tụng gật đầu qua loa.

“Cậu gấp gáp tìm cậu ta như vậy, cậu ta đã sớm rời đi với Vân Nhĩ rồi. Xem ra quan hệ của hai người cũng bình thường thôi.” Văn Phong cười giễu một tiếng.

Lộ Tụng lạnh lùng nói: “Không cần cậu phải lo.”

“Lộ Tụng, có phải cậu rất đắc ý khi thấy tôi bị Vân Nhĩ ghét bỏ đúng không?” Văn Phong đột nhiên bắt đầu tự nói: “Đúng, bây giờ cậu là hạng ba, tôi rơi xuống hạng hơn hai mươi, nói không chừng lần sau sẽ bị loại. Cậu và Đàm Yến Phương nhất định sẽ không cần tôi, vậy tôi muốn cùng một đội với Vân Nhĩ thì có gì sai sao?”

“Cậu muốn cùng đội với ai đều không có liên quan gì đến tôi.” Lộ Tụng ném lại một câu, định đi.

“Lộ Tụng, cậu quả thật rất lợi hại, nếu không ngay từ khi bắt đầu tôi đã nhìn trúng cậu, ở bên cạnh cậu nhất định sẽ có không ít cảnh quay. Nhưng cậu với Đàm Yến Phương và Vân Nhĩ không giống nhau, họ mới là một loại người. Họ đến chương trình này chỉ là dạo chơi thôi, họ hoàn toàn không để ý đến tài nguyên sau khi thành đoàn debut đâu.”

“Cậu đừng có lấy suy nghĩ của mình đi suy đoán người khác.” Ai cũng thấy rõ năng lực của Đàm Yến Phương và Vân Nhĩ, cậu hoàn toàn không tin lời Văn Phong nói.

Văn Phong cười giễu một tiếng: “Lộ Tụng, cậu quá ngây thơ rồi. Cậu cho rằng Đàm Yến Phương thật sự xem cậu là bạn bè sao, chẳng qua cậu ta chỉ trêu cậu cho vui mà thôi.”

Lộ Tụng siết chặt nắm đấm, quay người qua lạnh giọng nói: “Văn Phong, đầu cậu có bệnh thì đi chữa đi, đừng có ngày ngày âm dương quái khí gây chuyện thị phi nữa.”

Văn Phong dựa vào tường, cười ác ý: “Vậy cậu đi hỏi Đàm Yến Phương... chuyện cậu bị người ta vu oan có kim chủ, có phải là do cậu ta làm không.”

Đầu Lộ Tụng ong lên một tiếng, cậu ta nhìn cô Phan nói từng câu từng chữ một: “Tôi nói rồi...”

“Cậu không cảm thấy rất buồn cười sao? Cậu cảm thấy tôi xa lánh cậu bởi vì tin đồn cho nên cậu oán trách tôi, nhưng xu lợi tị hại là bản tính của con người, ít ra tôi không hại cậu đúng không?” Văn Phong nhướng mày, vẻ lạc quan yêu đời trên mặt hoàn toàn biến mất: “Đúng, cậu tránh xa một người tiểu nhân là tôi, nhưng lại có được một ngụy quân tử. Lộ Tụng, cậu cảm thấy cuộc mua bán này có lợi sao?”

“Câm miệng!” Lộ Tụng giơ nắm đấm lên, tức giận đấm về phía Văn Phong.

Văn Phong không hề tránh.

Khi nắm đấm còn cách mặt Văn Phong chỉ vài cm, Lộ Tụng khống chế được chính mình.

Nhìn bóng lưng của Lộ Tụng, sắc mặt Văn Phong chùng xuống.

Sao lại kiềm chế chứ?

Nếu Lộ Tụng không kiềm chế lại, chuyện thí sinh ẩu đả này nhất định sẽ giấy không gói được lửa. Cho dù cậu ta không vì chuyện này mà có nhiệt độ, ít ra cậu ta cũng có thể kéo Lộ Tụng xuống nước.

Rõ ràng đều là người không có bối cảnh, huấn luyện viên cũng vậy, Đàm Yến Phương cũng vậy, thậm chí cả Vân Nhĩ, dựa vào cái gì mà ai cũng đối xử khác biệt với Lộ Tụng như vậy chứ?!

Văn Phong liếc nhìn máy quay, cũng lười giả vờ, mặt lạnh trở về ký túc xá.

Có liên quan đến Đàm Yến Phương, đoạn video này nhất định sẽ không truyền ra ngoài đâu.

*

Lộ Tụng chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, đợi khi cậu ta phản ứng lại, phát hiện mình đã đẩy cửa ký túc xá của Đàm Yến Phương rồi.

Bạn cùng phòng Đàm Yến Phương thấy sắc mặt của cậu ta không đúng: “Đàm Yến Phương còn chưa về. Tiểu Lộ, sắc mặt cậu không tốt lắm, có phải bị cảm rồi không?”

“Không sao.” Lộ Tụng cố gắng nở nụ cười: “Vậy lát nữa tôi lại đến tìm cậu ta.”

“Được.”

Lộ Tụng đi về ký túc xá của mình, trong đầu toàn những lời lộn xộn.

Văn Phong nhất định là lừa người. Khi tất cả mọi người đều không tin cậu ta, chỉ có Đàm Yến Phương thể hiện ý tốt với cậu ta.

Nói không chừng chính là cậu ta làm, cậu ta mới biết mày là vô tội, cậu ta nhìn dáng vẻ cảm động của mày mà âm thầm cười đấy!

Không không không, Yến Phương luôn là hạng nhất, cần gì phải bôi đen cậu ta chứ?

Không phải cậu ta luôn nói mày ngốc sao? Cậu ta đã trực tiếp nói rồi, chính là đang quang minh chính đại chế nhạo mày xem một kẻ đầu sỏ như cậu ta thành tri kỷ đấy!

...

Lộ Tụng suy nghĩ lung tung, nhất thời không chú ý đυ.ng vào người đi đến.

“Cậu muốn đi đây vậy, tối vậy đi cũng không thèm nhìn đường.” Cậu nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt mà quen thuộc.

Là Đàm Yến Phương.

Lộ Tụng cẩn thận nhìn cậu ta một lúc lâu, không chắc Đàm Yến Phương có phải là dáng vẻ mà mình biết không.

Đàm Yến Phương cau mày: “Lộ Tụng, cậu làm sao vậy?”

Lộ Tụng im lặng một lúc, trầm mặc kéo cậu ta đến góc cầu thang.

Nơi này là điểm mù camera.

Lộ Tụng cúi đầu im lặng tắt thiết bị ghi âm của hai người.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Đàm Yến Phương càng lúc càng cảm thấy không đúng.

Lộ Tụng ngẩng đầu, ánh mắt tĩnh mịch, bình tĩnh nói: “Yến Phương, tôi hỏi cậu, chuyện tôi bị vu oan dựa vào quy tắc ngầm lấy được tài nguyên, có liên quan đến cậu không.”

Cậu nắm bắt được một tia hoảng loạn hiếm thấy hiện lên trên mặt Đàm Yến Phương, tim chùng xuống.

Sự hoảng loạn của Đàm Yến Phương không hề dừng lại quá lâu, nhanh chóng khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt bình thường. Nếu không phải Lộ Tụng nhìn chằm chằm cậu ta, chắc chắn sẽ không thể nhận ra.

“Đúng.”

Lộ Tụng nghe thấy Đàm Yến Phương bình tĩnh trả lời, dường như đây không phải là chuyện gì lớn vậy.

=======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN