Chương 43

Nỗi lo lắng của Phó Cảnh Dung không phải không có lý.

Có một số người vốn dĩ chính là cây bông gòn kiên cường quả quyết, bởi vì một cuộc hôn nhân không lành mạnh mà trở thành một dây tơ hồng, cho dù biết người bên gối ghê tởm thế nào, cũng che hai mắt, lừa dối chính mình.

Phan Cẩm im lặng không nói, một lúc sau mới quả quyết nói: “Cho dù là dì, hay là dì chú đều sẽ không để Linh Kha vướng vào đống bùn lầy Tống Trường Nguyên nữa đâu. Không có dũng khí lọc sạch vết thương, sao có thể trở lên tốt được chứ?”

Đau dài không bằng đau ngắn.

Phó Cảnh Dung đồng ý gật đầu.

Sau đó, hai người chìm vào im lặng.

“Cảnh Dung, dì nghe ba cháu nói cháu và Ngôn Mục muốn quay phim?” Qua một lúc, Phan Cẩm chủ động mở đề tài: “Dì có quen một số người trong giới, nếu có gì cần giúp thì có thể nói với dì.”

Phó Cảnh Dung cười: “Thật ra là phim của Ngôn Mục, cháu chỉ bỏ tiền lấy cái danh hão nhà sản xuất thôi. Lần này hiếm khi cậu ấy nghiêm túc, vất vả đi theo đoàn làm phim hai tháng, bây giờ bộ phim hơ khô thẻ tre rồi, còn phải làm hậu kỳ nữa. Cháu cũng chỉ là đầu tư ít vốn cho cậu ấy thôi.”

“Có điều.” Cậu dừng lại: “Dì tuyệt đối đừng nói chuyện cháu vung tay như ông chủ với ba cháu đấy nhé.”

Phan Cẩm cười, bất lực lắc đầu: “Cháu yên tâm, dì không nói với ông ấy đâu. Có điều thằng nhóc Ngôn Mục này vậy mà lại chịu đi theo đoàn phim, xem ra cũng quyết tâm muốn quay phim rồi. Dì nghe nói ba của cậu ta đã cắt hết các thẻ phụ của cậu ta rồi.”

Phó Cảnh Dung có chút ngạc nhiên, chuyện của Ngôn Mục vậy mà đã truyền đến chỗ Phan Cẩm rồi.

“Mấy ngày trước Ngôn Mục về nhà, hai ba con cãi nhau qua cổng lớn, chuyện Ngôn Mục không muốn thừa kế gia sản chắc đã truyền khắp nơi rồi.” Phan Cẩm cười nói.

Phó Cảnh Dung: “...”

Cãi nhau qua cửa, là chuyện mà Ngôn Mục và chú Ngôn sẽ làm ra sao.

Phan Cẩm bổ sung thêm: “Vẫn là câu nói đó, có chuyện gì thì nói trong nhà. Bọn dì là trưởng bối, có thể giúp các cháu thì nhất định sẽ giúp.”

Phó Cảnh Dung im lặng một lúc, cười gật đầu: “Dì Phan, dì yên tâm, cháu sẽ làm.”

“Ba cháu không ngừng nhắc đến, lo lắng cháu đầu tư thất bại... Không phải là ông ấy không tin cháu, là sợ cháu đầu tư thất bại lại không chịu nói với người nhà.” Phan Cẩm nhìn cậu: “Cháu khác với tính cách tuyệt đối không để mình chịu thiệt của Cảnh Hành, chuyện gì cũng thích giấu.”

“Mặc dù dự án đầu tư trong tay cháu không nói rõ được lợi nhuận bao nhiêu, nhưng trước mắt vẫn chưa lỗ.” Phó Cảnh Dung dừng lại, đột nhiên cười nói: “Cảnh Hành cũng nói với cháu, cháu đầu tư thua lỗ cũng không sao, đến lúc em ấy quản lý công ty sẽ để cháu nằm thoải mái thu tiền.”

Phan Cẩm bị chọc cười: “Cảnh Hành nói chuyện thật là....”

Phó Cảnh Dung cũng cười theo, đột nhiên có chút nhớ em trai vừa lên máy bay.

*

Phó Cảnh Dung đưa xong Phan Cẩm thì trở về khu nhà Tinh Châu.

Phó Cảnh Dung giải thích nguyên nhân hai ngày nay “lạnh nhạt” anh với Tần Đình Dịch xong, thì nhanh chóng mở tủ lạnh.

“Anh tự mình thêm nguyên liệu sao?” Cậu có chút kinh ngạc.

Tần Đình Dịch gật đầu: “Đều là đồ cậu thích ăn.”

“Oa!” Phó Cảnh Dung làm ra dáng vẻ ngạc nhiên: “Vậy hôm nay có phải tôi có thể được ăn một bữa no nê đúng không?”

“Có ngày nào làm ít đồ ăn cho cậu sao?” Tần Đình Dịch cười.

“Lần trước anh nói để tôi ăn chay thì sao?” Phó Cảnh Dung lật lại chuyện cũ.

Tần Đình Dịch: “...”

Thấy dáng vẻ bất đắc dĩ của anh, Phó Cảnh Dung cười ha ha, cảm xúc chán nản hai ngày nay bởi vì Tống Trường Nguyên sinh ra giảm bớt một nửa.

“Nghe dì Phan nói mấy năm nay dì Kha trở nên rất suy sụp. Nếu không gả cho Tống Trường Nguyên, bà ấy nhất định sẽ sống một cuộc sống tuyệt vời, mà không phải luôn lo lắng sinh con để vãn hồi trái tim của chồng mình.” Phó Cảnh Dung thở dài, nhìn Tần Đình Dịch.

Tần Đình Dịch mím môi: “Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không vì mục đích kế thừa gia tộc hoặc là lợi ích khác mà đi lừa hôn đâu.”

Phó Cảnh Dung ngẩn ra, sau đó bất lực cười: “Tôi không nói anh sẽ giống Tống Trường Nguyên mà, anh ụp lên người mình làm gì chứ.”

Tần Đình Dịch nhìn cậu, không động đậy.

Phó Cảnh Dung dường như hiểu ý anh, an ủi anh: “Tôi sẽ không bởi vì ông ta mà sinh ra ý với anh đâu. Giống như Cảnh Hành ý thức được tính hướng của mình vậy, sẽ có nhận thức không đi lừa gạt con gái. Lừa hôn và tính hướng của con người không hề liên quan đến nhau, chỉ có liên quan đến phẩm hạnh của con người thôi.”

Tần Đình Dịch lại chăm chú nhìn cậu một lúc, thở dài, nói: “Tôi đi vo gạo, cậu muốn ăn cái gì thì lấy nguyên liệu ra đi.”

“?” Phó Cảnh Dung cảm thấy kỳ lạ, lẽ nào là do mình hiểu được ý của Đình Dịch sao?

Phó Cảnh Dung ngẩn ra tại chỗ một lúc, thì nghe được tiếng điện thoại.

“Dung Dung, mau mở cửa.” Ngôn Mục gọi: “Tớ ở ngoài cửa nhà cậu, ấn chuông cũng không mở, không phải cậu còn đang ngủ đấy chứ?”

“Đợi chút, đến đây.” Phó Cảnh Dung có chút kỳ lạ khi cậu ta đột nhiên đến thăm.

“Đình Dịch, bạn thân từ nhỏ của tôi đến rồi.” Phó Cảnh Dung cúp điện thoại, hét lên: “Hôm nay không ăn cơm với anh được rồi.”

Tần Đình Dịch: “Không sao, bảo cậu ấy đến ăn cùng đi.”

“Em tôi đến anh nấu cơm, bạn từ nhỏ của tôi đến anh nấu cơm.” Phó Cảnh Dung cười đùa: “Lần sau ba tôi hoặc mẹ tôi đến, có phải anh cũng định nấu cơm không?”

“Vậy thì không được.” Tần Đình Dịch đổ thêm một thìa gạo vào trong nồi, nghiêm túc nói: “Lần đầu tiên gặp mặt dì chú, vẫn nên mời dì chú đi ăn cơm mới đúng.”

Anh vừa nói xong thì chuông cửa vang lên.

Phó Cảnh Dung nhất thời quên mất mình phải trả lời cái gì, bước nhanh ra mở cửa, cũng định đi tìm Ngôn Mục.

Nhưng không ngờ, ngoài cửa là Ngôn Mục ngạc nhiên và Nhϊếp Cảnh cười đắc ý.

“Đạo diễn Ngôn, tôi đoán đúng rồi đúng không, Cảnh Dung nhất định là ở bên này?”

Tần Đình Dịch nghe thấy giọng của Nhϊếp Cảnh, trong lòng thấy không ổn, bước nhanh đến cửa.

....

Bốn người ngồi xuống, nhìn nhau.

Ngôn Mục trừng nửa ngày: “Dung Dung, cậu cho thuê căn phòng này từ bao giờ vậy?”

“Lâu rồi, trước khi cậu vào đoàn đã cho thuê rồi.”

“Sao cậu không nói với tớ một tiếng?” Ngôn Mục ủy khuất nói: “Đến lúc tớ muốn ở lâu chỗ cậu thì ở đâu chứ? Ở thư phòng của cậu, cậu đồng ý không?”

Hai người quen biết nhau lâu như vậy, hiểu nhau quá rõ, hai người thật sự không thích hợp ở chung một thời gian dài, nếu không tình cảm từ hồi bé tí sẽ nhanh chóng bị phá vỡ mất.

Phó Cảnh Dung nhớ lại chuyện cậu ta và chú Ngôn cãi nhau qua cửa, chắc trên người cậu ta không còn tiền. Nói là đến đây ở một thời gian, không chừng là muốn qua đây cọ ăn cọ uống.

“Lầu trên của tớ đúng lúc có khách thuê chuyển đi.” Phó Cảnh Dung quan tâm nói: “Nếu cậu muốn chuyển đến, tớ sẽ gọi nhân viên vệ sinh cho cậu.”

Ngôn Mục nghiêm mặt: “Nhưng căn phòng đó giống căn phòng này sao?”

Phó Cảnh Dung không hiểu cậu ta lại điên cái gì, lười quan tâm đến cậu ta.

Tần Đình Dịch thấy dáng vẻ thân thiết của hai người, trong lòng có chút ngưỡng mộ Ngôn Mục có thể cùng lớn lên với Phó Cảnh Dung, cũng có thể không hề cố kỵ nói ra những lời trong lòng.

Phó Cảnh Dung nhìn Tần Đình Dịch im lặng, nhớ ra hai người còn chưa làm quen nhau, vội vàng giới thiệu hai người với nhau.

Nghe thấy thân phận của Tần Đình Dịch, mắt Ngôn Mục sáng lên, chút biệt nữu vừa rồi thay đổi, nhiệt tình nói: “Trước kia anh Tần là người đại diện, vậy nhất định có quen rất nhiều người đúng không! một thời gian nữa bộ phim của tôi và Dung Dung phải chọn vai rồi, nếu anh Tần có nghệ sĩ nào thích hợp có thể giới thiệu cho chúng tôi một chút.”

Tần Đình Dịch lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn Phó Cảnh Dung.

Phó Cảnh Dung nhớ ra mình còn chưa nói chuyện bộ phim cho Tần Đình Dịch, vội vàng nói một câu với Tần Đình Dịch: “Đừng quan tâm đến cậu ấy, chuyện bộ phim tôi có thời gian sẽ nói với anh.”

Nhϊếp Cảnh nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của Tần Đình Dịch, cười hì hì, thu hút ánh nhìn của ba người còn lại.

“Đến giờ cơm rồi, Lão Tần, có phải cậu nên nấu cơm rồi không.” Nhϊếp Cảnh vội vàng nói.

Tần Đình Dịch lạnh mặt không quan tâm đến anh ta.

“Nhϊếp Cảnh, anh biết anh Tần sao?” Ngôn Mục ngạc nhiên nói.

Nhϊếp Cảnh thong dong nói: “Tôi và Lão Tần đã quen biết rất nhiều năm rồi. Nếu không cậu cho rằng tôi đến khu nhà Tinh Châu này tìm ai?”

Ngôn Mục bị nghẹn, cũng không thể nói là do cậu nghe thấy Nhϊếp Cảnh muốn đến khu nhà Tinh Châu, cho rằng anh ta lén lút đến tìm Phó Cảnh Dung, mới mạo hiểm đυ.ng phải bạn gái cũ, miễn cưỡng cùng đi theo được.

“Hôm nay đạo diễn Ngôn và tôi cùng nếm thử tay nghề của Lão Tần đi.” Nhϊếp Cảnh cười nói.

“Không hay lắm đâu.” Mặc dù Ngôn Mục mặt dày, nhưng vẫn không thể làm ra chuyện lần đầu gặp mặt đã cọ cơm nhà người ta rồi.

“Không sao, trong nhà vừa mới mua nguyên liệu.” Tần Đình Dịch lạnh lùng nhìn Nhϊếp Cảnh một cái, lại hòa hoãn sắc mặt nhìn Ngôn Mục: “Cậu ăn ở đây, cũng chỉ nấu nhiều thêm chút cơm thôi. Ngày ngày Cảnh Dung ăn cơm với tôi, trong tủ lạnh của cậu ấy cũng không có đồ gì. Bây giờ hai người về lại gọi đồ ăn ngoài, không biết đến bao giờ mới có cơm ăn.”

Ngôn Mục ngạc nhiên nhìn Phó Cảnh Dung, Phó Cảnh Dung gật đầu.

Ngôn Mục có chút ngẩn ra, sao cậu mới chỉ vào đoàn phim, Dung Dung có thể có một người bạn ở phòng bên, còn ngày ngày cùng nhau ăn cơm chứ!

Cảnh Dung không biết khách sáo như vậy vẫn là Cảnh Dung mình quen lúc trước sao?

Nếu Ngôn Mục có thể giao lưu với Phó Cảnh Hành, nhất định sẽ có rất nhiều vấn đề chung.

Tần Đình Dịch đứng dậy, sau đó không khách sáo gọi Nhϊếp Cảnh: “Cậu còn không nhanh đi rửa rau thái rau đi?”

“Tại sao chỉ gọi tôi?” Vốn dĩ Nhϊếp Cảnh nghĩ hôm nay có thể làm khách ở nhà Tần Đình Dịch, trong lòng đang đắc ý, không ngờ vẫn không thoát được: “Sao cậu không gọi Cảnh Dung?”

Phó Cảnh Dung nghe thấy có chút xấu hổ, từ sau lần không cẩn thận cắt vào tay, việc cắt thái đã không còn liên quan gì đến cậu nữa, cậu lập tức đứng lên: “Tôi đến chuẩn bị, anh Nhϊếp nghỉ ngơi đi.”

Tần Đình Dịch lạnh lùng nhìn Nhϊếp Cảnh.

Nhϊếp Cảnh thỏa hiệp đứng lên: “Cảnh Dung, vẫn là để tôi làm đi. Nếu tôi làm phiền cậu, sau khi xong chuyện này không chừng cậu ấy sẽ trả thù tôi đấy.”

Phó Cảnh Dung cảm thấy lời nói của Nhϊếp Cảnh có ý khác, lại cảm thấy mình nghĩ nhiều rồi, vẫn xấu hổ đi theo sau Tần Đình Dịch vào phòng bếp.

Ngôn Mục hồi thần lại, phát hiện đột nhiên tất cả mọi người đều đi vào phòng bếp.

“???”

Cậu ta cũng nhanh chóng đi theo.

Bốn người chen chúc trong phòng bếp, sau khi Nhϊếp Cảnh cố ý gây rối, mượn cớ mình chỉ là người gây rối, kéo Ngôn Mục ra khỏi phòng bếp.

Phó Cảnh Dung thở phào: “Anh Nhϊếp nhiệt tình quá.”

Tần Đình Dịch: “Cậu ta chính là sợ thiên hạ không loạn.”

Phó Cảnh Dung cười, nghĩ đến cách ở chung vừa rồi của Tần Đình Dịch và Nhϊếp Cảnh, cũng giống như mình và Ngôn Mục, âm thầm thở phào một hơi, mỉm cười.

Xem ra Đình Dịch và Nhϊếp Cảnh chỉ là bạn thân của nhau thôi.

“Lúc trước tôi còn cho rằng người anh thích là anh Nhϊếp cơ.” Giọng Phó Cảnh Dung thoải mái, nhưng Tần Đình Dịch nghe thấy lại cắt rơi nửa củ khoai tây.

Phó Cảnh Dung nhìn nửa củ khoai tây: “Cũng không cần phải ngạc nhiên như vậy chứ?”

“.... Cảnh Dung, đừng kể chuyện kinh dị nữa.” Tần Đình Dịch hồi thần.

“Vậy rốt cuộc anh thích ai, không thể nói sao?” Phó Cảnh Dung dở khóc dở cười, nghiêng đầu nửa đùa nửa nghiêm túc hỏi: “Dù sao rõ ràng khi vừa mới quen anh còn chưa có người mình thích, đột nhiên lại....”

Gần như không phải người đó thì không được. Đối phương không thích anh, anh đều sẵn sàng không kết hôn vì người đó.

Tần Đình Dịch cúi đầu im lặng.

Phó Cảnh Dung có chút xấu hổ: “Thật ra tôi cũng chỉ tò mò, anh không muốn nói...”

“Đợi qua một thời gian nữa, làm xong chút chuyện, tôi sẽ nói với cậu.” Tần Đình Dịch đột nhiên ngẩng đầu, nhìn cậu, trịnh trọng nói.

Đợi anh trải qua sinh nhật cùng em, thú nhận em rồi, anh sẽ nói với em...

Người anh thích, là em.

==================================

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN