Chương 42

Qua một lúc, Đàm Yến Phương lấy điện thoại ra, đưa cho Lộ Tụng: “Cậu có xem bình luận trên mạng không?”

Lộ Tụng lắc đầu: “Tôi sợ thấy đánh giá không tốt nhất thời không thể tiếp nhận được. Có cậu nói với tôi, tôi có một loạt fan rất tin tôi, cũng sẵn sàng vote cho tôi, tôi đã rất vui rồi.”

“Vậy cậu có muốn tôi đọc bình luận của fan cho cậu nghe không?”

Mắt Lộ Tụng sáng lên, muốn lắm mà con cự nự nhìn Đàm Yến Phương: “Chuyện này cũng làm phiền cậu quá rồi.”

Đàm Yến Phương trầm mặc một lúc, nhìn đôi mắt sáng long lanh của cậu ta, nhẹ giọng nói: “Không sao, nên làm.”

Sau đó, Đàm Yến Phương đọc một loạt khen ngợi của fan cho Lộ Tụng nghe, nghe đến nỗi mặt Lộ Tụng đỏ bừng mới dừng lại.

“Đúng rồi.” Lộ Tụng đột nhiên có chút xấu hổ: “Tôi muốn gọi điện thoại cho chủ nhà của tôi, lúc trước quên không nói cảm ơn anh ấy.”

Đàm Yến Phương không suy nghĩ gì trực tiếp đưa điện thoại cho cậu ta, Lộ Tụng nói cảm ơn, cầm điện thoại vui vẻ đi ra ban dìng.

Phó Cảnh Dung không nhận điện thoại của người lạ, Lộ Tụng kiên nhẫn gọi ba lần mới được.

“Tiểu Lộ?” Phó Cảnh Dung ngạc nhiên: “Cậu xảy ra chuyện gì sao?”

“Không phải.” Lộ Tụng nhanh chóng giải thích: “Em mượn điện thoại của bạn. Chuyện lần trước, làm phiền anh Cảnh Dung đã giúp em nói rõ mọi chuyện, em vẫn luôn chưa gọi điện thoại cảm ơn anh.”

Phó Cảnh Dung giãn lông mày đang lo lắng ra, nhẹ giọng nói: “Cậu chỉ cần tập luyện thi đấu cho tốt là được rồi, cũng không phải là chuyện lớn gì.”

Lộ Tụng gật mạnh đầu: “Anh Cảnh Dung, anh yên tâm, em nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của anh, cố gắng đi đến cuối thành đoàn debut!”

“Không phụ cố gắng của cậu là được rồi.” Phó Cảnh Dung cười, sau đó do dự nói: “Tiểu Lộ, bây giờ cậu nói chuyện có tiện không?”

“Tiện ạ.”

“Chuyện Tống Trường Nguyên... cậu yên tâm thi đấu, không cần lo lắng, sau này chắc ông ta không uy hϊếp được cậu nữa đâu.” Phó Cảnh Dung nhướng mày nói: “Cậu có biết lúc trước ông ta còn có quan hệ với những nghệ sĩ nào không?”

Lộ Tụng ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Giám đốc Tống làm sao?”

“Mấy ngày nay tôi mới phát hiện, ông ta là chồng của bạn thân dì tôi. Gia cảnh của Tống Trường Nguyên không tốt, lý do ông ta có quyền thế và địa vị như bây giờ, đều dựa vào vợ ông ta. Ba mẹ vợ ông ta biết được, nhất định sẽ không tha cho ông ta.” Giọng điệu Phó Cảnh Dung có chút trầm thấp.

Lộ Tụng không dám tin trợn to mắt, một trận vui sướиɠ ập đến khiến cậu ta choáng váng.

Cậu ta luôn đợi một người đại diện hoặc là một dìng ty quản lý tán thưởng cậu ta.

Nhưng, có lẽ bởi vì thi đấu mới tiến hành được một nửa, cậu ta thì lại có hợp đồng với dìng ty quản lý rồi. Mặc dù biểu hiện của cậu ta xuất sắc, huấn luyện viên cũng rất tán thưởng cậu ta, nhưng không hề có dìng ty quản lý nào âm thầm thông qua chương trình ném cành ô liu cho cậu ta.

Cậu ta cũng có chút lo lắng.

Mặc dù xét từ thứ hạng bây giờ, cậu ta có khả năng rất lớn trở thành một trong sáu người cuối cùng. Lần trước bị người ta vu oan, nhân viên dìng tác của chương trình còn chủ động tìm cậu ta để cậu liên hệ với bên ngoài, nói rõ chương trình thật sự coi trọng thí sinh, mà không phải lấy thí sinh làm quân cờ để thu hút nhiệt độ.

Nhưng cuộc thi còn chưa kết thúc, mọi chuyện đều có khả năng.

Nếu cậu ta không thành công đi đến cuối, công ty không muốn cung cấp tài nguyên sau đó cho cậu ta, từ chối cho cậu ta cơ hội duy trì nhiệt độ, cậu ta sẽ lại trở lên im ắng, còn bị giám đốc Tống quấy rối không ngừng.

Nhưng nếu giám đốc Tống xuống đài, công ty quản lý nhỏ này cũng không có gì để dựa vào nữa, lập tức sẽ trở lên lo lắng, còn có ai làm khó nghệ sĩ nhỏ như cậu ta chứ.

Đến lúc đó, nhất định sẽ có dìng ty quản lý sẵn sàng đưa ra lời mời cậu ta.

Lộ Tụng đột nhiên nhanh chóng lắc đầu.

Cậu ta không thể ngồi không chờ chết, đợi người khác ném cành ô liu được. Cậu ta không thể đặt số phận của mình vào trong tay người khác được!

Dìng ty không có giám đốc Tống, hoàn toàn không có gì đáng ngại, cậu ta nên tự mình tìm một nơi có thể khiến cậu ta sải cánh bay lên.

“Được, anh Cảnh Dung! Em sẽ cố gắng!” Lộ Tụng vui vẻ hét lên.

Cậu ta phải cố gắng chứng minh giá trị của mình!

“Ừ ừ. Vậy Tiểu Lộ, cậu có biết Tống Trường Nguyên còn có quan hệ với những nghệ sĩ nào không, hoặc ông ta có từng uy hϊếp người nào giống như cậu không?” Phó Cảnh Dung lại hỏi một lần nữa.

Lộ Tụng ngẩn ra, xin lỗi nói: “Anh Cảnh Dung, xin lỗi, em không biết. Trước khi quấy rối em, em cũng không biết ông ta với đàn ông___”

Cậu ta đột nhiên nhận ra nguyên nhân Phó Cảnh Dung hỏi lại.

Phía sau chuyện khiến mình vô cùng thích thú, ẩn chứa một cuộc hôn nhân bị tổn thương phản bội và lừa dối.

“Anh Cảnh Dung, xin lỗi.” Lộ Tụng ảo não cào đầu.

Phó Cảnh Dung còn cho rằng cậu ta xin lỗi vì không biết quá khứ của Tống Trường Nguyên, cười: “Cậu không biết cũng rất bình thường, cậu xin lỗi làm gì chứ. Cậu cố lên, tôi sẽ tiếp tục vote cho cậu! Đợi kết thúc thi đấu, chuyện Tống Trường Nguyên chắc cũng sẽ kết thúc thôi.”

Lộ Tụng do dự, cuối cùng vẫn chỉ nói một câu: “Vâng, cảm ơn anh Cảnh Dung!”

Sau khi cúp điện thoại, Lộ Tụng trả lại điện thoại cho Đàm Yến Phương.

“Cậu sao vậy?” Đàm Yến Phương thấy sắc mặt cậu ta phức tạp, hỏi.

Lộ Tụng im lặng một chút, nói chuyện này cho Đàm Yến Phương.

“Tôi cảm thấy tôi như vậy có chút không tốt, anh Cảnh Dung giúp đỡ tôi, lại giải quyết nỗi lo về sau của tôi.” Lộ Tụng chán nản nói: “Vợ của giám đốc Tống coi như là người quen của anh ấy, nhưng phản ứng đầu tiên của tôi lại chỉ nghĩ đến mình.”

“Phản ứng của cậu rất bình thường.” Đàm Yến Phương khựng lại một chút: “Cậu có thể nghĩ đến những người bị hại khác trong chuyện này đã rất không dễ dàng rồi, dù sao con người đều ích kỷ.”

Lộ Tụng ừ một tiếng, nhưng trông cảm xúc vẫn có chút suy sụp.

Đàm Yến Phương nhìn cậu ta một lúc, giọng điệu không rõ ràng nói: “Cậu nói chuyện cao tầng của các cậu muốn quy tắc ngầm cậu với tôi, không sợ tôi nói ra ngoài sao?”

Lộ Tụng vẫn chìm đắm trong cảm xúc của chính mình, nghe thấy lời này, cười, dùng khuỷu tay đυ.ng vào cậu ta: “Dù sao tôi cũng đã nói với cậu rồi, nếu muốn truyền ra ngoài, oan có đầu nợ có chủ, tôi sẽ tìm cậu tính sổ.”

Đàm Yến Phương nhìn cậu ta một lúc, gật đầu.

Lộ Tụng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cậu ta, cười đến lợi hại: “Cậu nói ra ngoài cũng không sao cả, tôi cũng không đồng ý với ông ta. Hơn nữa, Yến Phương lẽ nào cậu sẽ nói ra ngoài sao?”

Đàm Yến Phương: “Không chừng đấy.”

Lộ Tụng vỗ cậu ta, cười nói: “Tôi biết cậu muốn giúp tôi điều chỉnh cảm xúc, nhưng cậu là người thế nào tôi biết rất rõ, không cần phải tự bôi nhọ mình.”

Đàm Yến Phương nhìn cậu ta: “Lộ Tụng, cậu thật là ngốc.”

“Hả?” Lộ Tụng nhăn mũi: “Đàm Yến Phương, tôi sẽ tức giận đấy!”

“Tôi chỉ nói sự thật.” Đàm Yến Phương quay đầu, nhìn thẳng vào bức tường trắng trước mặt, một lúc sau mới bình tĩnh nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ không nói ra ngoài.”

“Tất nhiên là tôi biết rồi!”

*

Dù sao Phó Cảnh Hành cũng là học sinh, không thể trì hoãn việc học, Phó Cảnh Dung đưa cậu ta về nhà họ Phó ăn một bữa cơm với ba Phó, rồi bảo cậu ta thu dọn hành lý trở về trường học.

Ba Phó vẫn không thể chấp nhận được người con trai mà mình đặt nhiều kỳ vọng lại là người đồng tính, nhưng ít ra không vừa gặp mặt đã tức giận.

Ngày Phó Cảnh Hành trở về trường học, trong lòng ba Phó vẫn chưa vượt qua được chuyện này không đến sân bay, chỉ có Phó Cảnh Dung và Phan Cẩm.

Phan Cẩm thở dài, xoa tóc con trai: “Đứng nghĩ nhiều như vậy, trải qua chuyện của dì Kha con, mẹ chỉ cần con khỏe mạnh bình an là được rồi. Yêu đương với ai, con trai hay con gái, con thích là được. Yêu đương, không được phụ lòng người ta, cũng đừng để người ta phụ lòng mình. Ăn uống đúng giờ, chăm sóc tốt cho mình.”

Phó Cảnh Dung hai tay đút trong túi, bị em trai cưỡng ép xông qua ôm lấy.

“Anh, cảm ơn anh giúp em nói chuyện với ba.” Phó Cảnh Hành dùng sức ôm lấy Phó Cảnh Dung.

Phó Cảnh Dung bị ôm quá chặt, vừa giãy ra vừa nói: “Ai bảo em là em anh chứ?”

“Anh, anh yên tâm, sau này em sẽ cố gắng kinh doanh dìng ty kiếm thêm tiền hoa hồng cho anh!” Phó Cảnh Hành vẫn ôm chặt lấy cậu.

Thấy Phan Cẩm đứng bên cạnh cười lắc đầu, biểu thị bất lực, Phó Cảnh Dung bất lực ôm lấy Phó Cảnh Hành.

“Mặc dù tính hướng của em nằm ngoài dự đoán của anh, nhưng anh vẫn rất vui vì em dám đối mặt với tính hướng của mình, kiên trì với chính con người thật của mình.” Phó Cảnh Dung do dự một chút, vẫn nói nhỏ bên tai Phó Cảnh Hành mấy câu: “Giống như từ nhỏ đến lớn, em vẫn luôn là đứa em trai đáng để anh kiêu ngạo.”

Động tác của Phó Cảnh Hành dừng lại.

“Cho nên không có gì phải có lỗi cả.” Phó Cảnh Dung cười vỗ vai cậu ta, kết thúc cái ôm có hơi dài này.

Phó Cảnh Hành ngẩn ra nhìn cậu, đột nhiên hiểu ra, đây chính là đáp án mà Phó Cảnh Dung chưa trả lời khi ở trên xe.

Em không có lỗi với anh, có thể trở thành anh của em, anh cũng rất vui mừng và tự hào.

Phó Cảnh Hành đột nhiên đỏ mũi: “Anh, anh cũng là kiêu....”

“Mau đi qua kiểm tra an ninh.” Phó Cảnh Dung không cho cậu ta nhiều thời gian đa sầu đa cảm, quay người cậu ta lại, giục cậu ta đi: “Quay lại chăm chỉ học tập.”

Phó Cảnh Hành: “....”

Mặc dù Phan Cẩm không biết hai anh em họ nói thầm cái gì, nhưng thấy con trai bị nghẹn, không nhịn được cười ra tiếng.

Sau khi tiễn Phó Cảnh Hành đi, Phó Cảnh Dung đưa Phan Cẩm về nhà họ Phó.

“Trước mắt vẫn chưa tra ra được Tống Trường Nguyên có quan hệ với nữ nghệ sĩ nào không.” Phan Cẩm kéo dây an toàn, thở dài, chủ động nhắc đến tiến độ.

Phó Cảnh Dung nhíu mày: “Cho nên phương án xấu nhất, không chỉ là nɠɵạı ŧìиɧ, mà còn...”

“Đúng, rất có khả năng là lừa hôn.” Phan Cẩm thấy qua không ít sóng to gió lớn, nhưng nói đến chuyện này vẫn không nhịn được nghiến răng nghiến lợi.

Phan Cẩm nhớ đến là viền mắt đỏ bừng: “Linh Kha vẫn luôn cho rằng Tống Trường Nguyên muốn có con, cô ấy lại có thể chất khó có thai, cho nên Tống Trường Nguyên mới lạnh nhạt với cô ấy như vậy. Cô ấy còn cảm thấy may mắn vì Tống Trường Nguyên luôn duy trì khoảng cách với các nghệ sĩ nữ, cho rằng quan hệ vợ chồng không tốt đều là lỗi của cô ấy, đã lớn tuổi như vậy rồi, còn muốn đi thụ tinh ống nghiệm. Ai ngờ, hóa ra vừa mới bắt đầu đã là một âm mưu rồi.”

“Nếu không có Linh Kha, Tống Trường Nguyên có thể từ một cậu học trò nghèo từ trong núi ra trở thành giám đốc Tống không? Cho dù là tiền hay là nhân mạch quan hệ, đều là Linh Kha cho anh ta.”

Phó Cảnh Dung nhìn dáng vẻ kích động của bà, an ủi: “Dì Phan, dì đừng quá buồn. Dì đã nói với dì Kha chưa?”

“Vốn dĩ cô ấy thích cười như vậy, mấy năm nay trạng thái tinh thần càng ngày càng kém. Trước khi chưa hoàn toàn chắc chắn, bọn dì cũng không dám nói với cô ấy, sợ cô ấy không chấp nhận được.” Phan Cẩm lau khóe mắt, bất lực hối hận nói: “Cũng tại bọn dì không nhìn rõ bộ mặt thật của Tống Trường Nguyên. Anh ta luôn rất quan tâm cô ấy trước mặt bọn dì ba mẹ cô ấy, cũng không hề nhắc đến chuyện con cái, bọn dì luôn cho rằng là do tự cô ấy không nghĩ thông.”

“Chuyện này cũng không thể trách các dì được.”

Phan Cẩm nắm chặt tay, nhìn về phía Phó Cảnh Dung: “Cảnh Dung, vẫn phải cảm ơn cháu. Nếu không bọn dì vĩnh viễn không biết được sự thật chuyện của Linh Kha.”

“Không có gì, nên làm mà.” Phó Cảnh Dung do dự một chút, vẫn hỏi: “Sau khi biết sự thật, dì Kha có muốn ly hôn với Tống Trường Nguyên không?”

=======

EDIT BY NHẤT THẾ AN YÊN