Hoàng cung, hiện tại.
"Thưa đức vua, lực lượng giải cứu do Fantom-sama dẫn đầu gặp phục kích. Họ bị đánh bại, chịu tổn thất nặng nề."
Vua Cobra ngã nhào ra khỏi ngài vàng tráng lệ khi biết tin dữ. Trông ông bấy giờ chẳng khác gì một lão già khốn khổ đang cố tìm cách chấp nhận sự thật khắc nghiệt. Hai người con ông, Đại Hoàng tử Joes và Đại công chúa julia, nhào ra vì lo lắng cho người cha.
"Ta không sao." Ông đáp lại khó khăn, leo về cái ngai vàng trong sự giúp đỡ của người hầu cận.
Hiện tại phòng yết kiến chẳng còn nhiều người, ngoại trừ ba thành viên Hoàng gia, một người hầu, hai Hiệp sĩ hộ vệ, thì chỉ còn Tể tướng Pell và một viên quan nội các, một người tham vấn và là một bầy tôi trung thành khác, Kont Lulando.
"Thưa đức vua, chúng ta nên làm gì với tình hình hiện tại?"
Tể tướng Pell là người đi thẳng vào trọng tâm của vấn đề. Bây giờ không phải là lúc lo lắng hay hoảng sợ. Trách nhiệm của người lãnh đạo là phải soi sáng cho đám đông vượt qua khó khăn.
"Chúng ta cần phải chắc chắn kẻ thù của chúng ta là ai. Chúng nhắm vào điều gì?"
"Ngay từ ban đầu, bọn chúng đã nhắm vào các anh hùng -sama. Rõ ràng việc bắt cóc Kansoto-dono chỉ là mồi nhử để thực hiện hành vi bỉ ổi đó." Joes lên tiếng với sự giận giữ thấy roc trong lời nói.
"Ồ, vậy con nghĩ ai là kẻ đứng sau vụ việc này?"
Vua Cobra đã có những suy đoán nhất định, tuy nhiên, ông muốn biết con trai mình đã trưởng thành đến đâu. Ông đặt rất nhiều kỳ vọng vào người con trai này, anh ta tốt, trung trực, ngay thẳng, tài năng kiếm thuật thuộc hàng đầu, nhưng cũng vì cái tính bộc trực ấy khiến năng lực chính trị của anh ta gần như bằng không. Đó luôn là điều làm ông phiền lòng. Như muốn chứng tỏ điều đó, sự bối rối của anh ta thể hiện rõ ra mặt.
"Thưa cha, con ... không biết."
"Haiz, con nên học hỏi nhiều hơn. Tể tướng, ngươi có ý tưởng nào không?"
"Thần cho rằng, điều này có sự nhúng tay của Đế quốc Naga."
Đế quốc Naga là đất nước rộng lớn nhất và hùng mạnh nhất lục địa. Chỉ tính riêng về diện tích thôi thì nó cũng rộng gấp 2-3 lần vương quốc Urd, vương quốc đứng thừ nhì. Đế quóc Naga nằm ngay phía Bắc của vương Urd vì thế, trong suốt chiều dài của lịch sử, nó luôn là nỗi lo của các bậc tiên đế.
"Sao ngươi lại cho như vậy?" Câu hỏi của vùa Cobra chẳng chứa lấy một chút ngạc nhiên nào, đó cũng là ông đã suy nghĩ đến khả năng này.
"Để dàn xếp được cuộc bắt cóc này thì kẻ đứng sau phải rất hùng mạnh. Chắc chắn không thể là lũ tội phạm thông thường được. Nếu muốn bắt cóc anh hùng để đòi tiền chuộc từ vương quốc, chắc chắn chỉ cần Kansoto-dono là đủ. Cậu ta thân thiết với các anh hùng, chỉ chừng đó đã đem lại một cái giá quá cao rồi. Đằng này, chúng tấn công tất cả các anh hùng, một hành động táo bạo hơn nhiều và nguy hiểm hơn nhiều. Điều đó chỉ ra rằng, chúng muốn làm giảm sức mạnh của họ." Dừng lại một nhịp để lấy hơi, Tể tướng Pell tiếp tục:"Theo suy luận của thần, việc làm này chẳng hề đem lại lợi ích gì cho các phe cánh trong nước cả. Vì thế chỉ có thể cho rằng đó là hành động của ngoại bang. Hãy nghĩ xem nước nào có được nhiều lợi ích nhất từ việc này? Chúng ta ngay từ đầu đã là vương quốc hùng mạnh thứ hai của lục địa. Trong suốt hơn một thế kỷ qua, ta luôn duy trì tình thế hữu hảo với các nước lân bang. Vì thế, chiếu theo suy nghĩ của các nước yếu thế hơn, việc chúng ta có thêm sức mạnh to lớn từ các anh hùng chẳng hề khác biệt là bao.
Tuy nhiên, với người láng giềng Naga thì lại khác. Họ là kẻ đứng đầu. Mặc dù họ có vài điểm triệu hồi, nhưng tất cả đều là phế tích và không thể sử dụng. Nói cách khác, họ không thể triệu hồi anh hùng. Trai ngượ điều đó, chúng ta triệu hồi cùng lúc hai mươi anh hùng mạnh mẽ, mà người yếu nhất trong họ cũng có level tương đương với Lục dũng. Nó chẳng khác nào chúng ta đang thách thức vị thế độc tôn của họ. Họ là những kẻ có động cơ lớn nhất cho việc này."
"Này, các anh hùng là những tồn tại cứu giúp con người khỏi Quỷ vương. Sao chúng có thể làm vậy được? Không có anh hùng, liệu chúng ta có thể sống sót qua mùa Quỷ vương?"
Joes lên tiếng căm phẫn trước suy luận của tể tướng Pell.
"Vậy xin hỏi điện hạ, có bao nhiêu nước không thể triệu hồi anh hùng?" Khi thấy nét mặt lúng túng của Joes, Pell tiếp tục:"Phần lớn các vương quốc không thể triệu hồi anh hùng. Thế nhưng, họ vẫn có thể sống sót. Các anh hùng là cứu tinh, nhưng xin hãy nhớ, anh hùng không phải là duy nhất. Và hơn nữa, đế chế Naga rất rộng lớn. Thần tin rằng, họ có đủ nguyên do để tự tin vượt qua thời kỳ khó khăn này bằng chính sức họ."
Julia vẫn chưa thể chấp nhận lý giải này của Pell:
"Làm thế chẳng phải là chịu rủi ro quá lớn sao? Phải hy sinh hàng chục, hàng trăm nghìn sinh mạng quân lính mới có sức mạnh tương đương quỷ tướng, chứ đừng nói đến quỷ vương. Hơn nữa, ta nghe nói rằng cai trị đế quốc là một Nữ hoàng trẻ tuổi, nhân ái và ..."
"Có xu hướng hòa bình và vô cùng xinh đẹp, đến mức nữ thần cũng phải ghen tỵ. Phải, đó là những gì mà người ta nói. Nhưng chúng quy tất cả cũng chỉ là các tin đồn, và cũng là tất cả những gì chúng ta biết về vị Nữ hoàng này. Cô gái đó quá bí ẩn. Và xin người hãy nhớ, 'rắn non mới là những con rắn nguy hiểm nhất', chúng không biết tự lượng sức bản thân; một con rắn non sẽ phóng hết tất cả độc trong miệng nó ngay từ đầu. Rất có khả năng sự thành công trong việc triệu hồi của chúng ta đã làm cho vị Nữ hoàng này mất hết kiên nhẫn."
"Được rồi. Ngay từ đầu sự việc này đã quá nghiêm trọng. Ta e rằng chúng ta không thể giấu kín tình hình hiện tại thêm nữa. Ta sẽ tuyên bố nó và triệu họp các quý tộc để tìm ra giải pháp. Mọi thứ đã đi quá xa rồi."
"Thưa bệ hạ." Vị quan cố vấn lên tiếng:"Xin người hãy xem xét lại. Một tuyên bố như vậy sẽ làm sa sút hình ảnh, không chỉ của hoàng gia, quý tộc mà còn cả các anh hùng-sama nữa. Một thứ như vậy là..."
"Vậy ngươi còn cách nào khác?"
Chẳng ai có thể trả lời câu hỏi ấy. Căn phòng rơi vào im lặng, đến mức tưởng chừng nghe được từng nhịp đập tim của người kế bên.
Tình thế hiện tại là thứ nằm ngoài tầm với của Hoàng gia, họ mất một phần nhân lực vào việc điều tra sự biến mất bí ẩn của Nhị công chúa. Lại một lượng lớn Hiệp sĩ và vệ binh thất bại trong chiến dịch giải cứu. Họ không còn khả năng giải quyết khi mớ rắc rối ngày càng lớn dần Họ cần giúp đỡ từ các gia tộc, những lãnh chúa.
Phá vỡ sự yên lặng là tể tướng Pell:
"Thần cho rằng Kont cũng có lý. Xin người hãy triêu tập các quý tộc trong Kinh đô để bàn thảo trước. Căn cứ vào kết quả mà tuyên bố cho người dân sau."
"Haiz... cũng chỉ còn có cách đó."
-----------------------------------------------------------
Điền trang Ponchenry, ba giờ trước.
Lissvera thưởng thức trà tại phòng khách của tư dinh cùng Hầu tước Mathiew và cô con gái quyến rũ. Suốt gần một giờ đồng hồ, chẳng ai nói một lời nào. Điều đó tạo nên một tình huống có chút khó xử với cô. Vị trà chát nhẹ có công hiệu lạ kỳ giúp cô tỉnh táo. Cô khá thích nó. Và khi chuẩn bị uống hết ly thứ ba, cô nghe thấy tiếng vó ngựa, sau đó là tiếng bước chân vội vã kéo lao về phía cửa.
"Có vẻ như vị khách của chúng ta đến rồi."
Hầu tước Mathiew lên tiếng sau một thời gian dài. Ông đặt cuốn sổ nhỏ xuống bàn rồi chỉnh trang lại trang phục một chút.
"Xin chào ngài, chủ nhân của chúng tôi đang đợi ngài ... Thưa ngài, những vị khách này là ai vậy? Tôi e rằng chỉ mình ngài ..."
Lời nói của vị quản gia kết thúc giữa chừng, sau đó họ nghe thấy âm thanh của một vật nặng nề rơi xuống đất một cái bịch, điều đó càng khiến cho Lissvera khó hiểu hơn. Vị khách này là ai? Điều gì xảy ra ngoài đó? Cô tìm kiếm sự giúp đỡ từ phía người đã đưa cô vào chuyện này. Thế nhưng Hầu tước Mathiew cũng lộ rõ vẻ bối rối không kém.
"Simon, có chuyện gì ngoài đó vậy?"
Hầu tước cất tiếng gọi người quản gia. Không có sự đáp lại. Hầu tước rảo bước về phía ngoài, lòng đầy hoài nghi. Ngay khi ông ta còn cách cánh cửa chừng hai sải chân thì nó từ từ mở ra.
"Bá tước Jaccop. Tạ ơn nữ thần. Ngài làm tôi phát hoảng. Có chuyện gì xảy ra với Simon vậy."
Hầu tước trở nên nhẹ nhõm hẳn khi thấy người quen. Đáp lại ông là gương mặt lạnh lùng của Bá tước. Ông ta không trả lời ngay. Đồng thời, chừng nửa tá người, ăn mặc kỳ quặc, cùng với vũ trang đầy đủ theo sau Bá tước. Qua vai ông ta, Hầu tước nhìn thấy thân thể người quản gia nằm sõng soài trên mặt đất. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy ông ta sẽ tỉnh lại ngay. Hoảng hốt, Hầu tước hỏi lại khách của ông:
"Bá tước, những người này là ai vậy? Tất cả những chuyện này là sao?"
Cuối cùng, Bá tước trả lời bằng cái giọng lạnh băng:
"Oh, ngài Hầu tước, xin đừng lo lắng. Ngài đã làm rất tốt vai trò của mình. Tôi chưa từng ky vọng nhiều đến vậy ở ngài? Giờ thì ngài có thể nghỉ ngơi được rồi."
Chẳng biết tự khi nào, những kẻ ăn vận kỳ lạ đã vòng ra sau họ. Hầu tước, con gái ông ta và Nhị công chúa, cả ba người thấy cơ thể mình mất đi sức lực trong nháy mắt. Đầu gối họ nặng dần cho đến khi chúng không thể chống đỡ sức nặng của thân thể. Họ ngã sụp xuống nền gỗ đắt tiền, ý thức chìm dần vào bóng tối.
-----------------------------------------------------
Đâu đó ngoại ô Kinh thành Cenurd, hiện tại.
Ngồi trên căn ghế lớn, đặt tại vị trí cao nhất trong căn phòng rộng chừng năm mươi mét vuông, người đàn ông nâng cốc rượu vang đỏ tươi, xoay nhẹ trong không khí, đưa nó lên để mùi hương lan tỏa khắp khoang mũi trước khi nếm thử vị mạnh của thứ đồ uống hạng nhất đó. Ông ta là Goles Zan Urd, cựu Thái tử và là anh trai của vị vua hiện tại. Tuổi của ông ta đã ngoài năm mươi nhưng cái vóc dáng to lớn cùng phong thái trẻ trung khiến nhiều người lầm tưởng ông ta chưa đạt đến tuổi tứ tuần. Gương mặt góc cạnh, mái tóc nâu nhạt, vắt ngắn và cặp mắt như loài lang sói là thứ dễ nhận thấy nhất trên con người này. Ông ta không có vợ, không có gia đình; thay vào đó, ông ta đã nhẵn mặt ở các khu phố đèn đỏ và là một tay chơi có tiếng. Mặc cho có nhiều tiếng xấu như vậy, nhưng vì dòng máu Hoàng gia nên không có nhiều kẻ dám dị nghị về ông ta.
Trong quá khứ, từ rất lâu trước đây, Goles từng được chọn như là người thừa kế cho ngai vàng. Thế nhưng, tiên đế đã phế bỏ vị trí đó của ông ta khi phát hiện thói ăn chơi của ông ta, không chỉ một mà vô số lần như thế. Đỉnh điểm là khi ông ta đã gϊếŧ chết con trai một nhà quý tộc cấp thấp trong một lần say xỉn tại nhà thổ nào đó. Sự kiện chính là giọt nước tràn ly. Sau đó, ông ta nỗ lực rất nhiều để lấy lại hình ảnh trong mắt người cha già, thế nhưng tất cả chỉ đủ để ông ta có một chức kiểm soát thu chi cho Hoàng gia. Nó không thực sự lớn, nhưng lại mang lại cho ông ta nhiều, rất nhiều tiền. Người ta nói rằng, đó là ơn huệ cuối cùng mà Tiên đế có thể ban cho người con trai này.
Đặt ly rượu đã cạn lên bàn, Goles lướt qua một lượt những kẻ có mặt tại đây. 23 người. Tất cả đều ăn vận kín mít, một thứ mà người Nhật hiện đại sẽ liên tưởng ngay đến Ninja. Họ đều trang bị vũ khí, những loại nhỏ, nhẹ, linh hoạt, thuận tiện cho mục đích duy nhất: ám sát. Tất cả đều ở đó, quỳ trên một chân, hướng ánh mắt về phía ông ta.
"Có vẻ như chúng ta còn thiếu hai nhân vật quan trọng nữa."
Cùng khi ấy, hai con người bước vào, một già, một trẻ. Hai người đàn ông, dáng đi linh hoạt. Và không như những kẻ ở đây, họ ung dung và thoải mái. Thứ quần áo họ mặc chỉ là thường phục, thứ có thể tìm thấy ở bất kỳ đâu. Họ cũng chẳng có bất kỳ thứ vũ khí nào, chỉ là bàn tay trần. Nhưng Goles biết họ là ai. Họ là những kẻ nguy hiểm nhất ở đây, chỉ bàn tay trần kia có thể đâm thủng giáp, xé toạc thép hay chém bay đầu. Không nghi ngờ gì nữa, họ là những kẻ đáng sợ nhất mà ông ta từng phải đối mặt.
Họ bước đến trước ông ta, nhưng không quỳ. Họ chỉ đứng đó, thực hiện động tác chào đơn giản nhất. Ngược lại, Goles đứng bật khỏi ghế:
"Hoan nghênh hai vị đã đến, những sát thủ giỏi nhất thế giới, gia tộc sát thủ Rais. Mong rằng hai vị sẽ hoàn thành công việc của tôi thật tốt."
Đáp lại, người trẻ hơn chỉ giơ bàn tay ra hiệu dừng lại:
"Không cần rườm rà. Chúng tôi sẽ hoàn thành công việc. Hơn nữa, chỉ là việc mà thân chủ đã thỏa thuận, không phải của ông."
Goles biết thân chủ mà họ nói tới là Bá tước Jaccop, nhưng chẳng có gì để phàn nàn cả, vì ông ta cũng là kẻ dưới trướng Goles.
"Như nhau cả thôi. Giờ thì, chúng ta vào việc thôi."
Nói vậy, hai lăm con người đó biến mất như thể tan vào không khí vậy. Chỉ còn lại Goles trong căn phòng trống rỗng.
"Sớm thôi, ta sẽ giành lại những gì vốn thuộc về ta."
----------------------------------------------------------
Làng Goud, hiện tại.
Bốn người mạnh nhất bị đánh bại. Hình ảnh đập vào mắt các anh hùng khác và các Hiệp sĩ làm họ chẳng tin vào mắt mình nữa. Cả bốn người họ đã gục ngã. Họ phải mất vài giây để tiếp nhận sự thật. Sự thật đó là họ mất đi phân nửa tinh thần chiến đấu. Những người được kỳ vọng sẽ dẫn đầu nay chỉ còn là kẻ bại trận.
"NHANH, BẢO VỆ KENJI-SAMA, KIYOSHI-SAMA, AYAME-SAMA VÀ MACHIKO-SAMA."
Fantom yêu cầu các Hiệp sĩ bảo vệ học trước khi họ bị bắt. Thế nhưng, anh ta biết thừa chuyện đó là quá khó khăn. Trên hết là khoảng cách quá xa và giữa họ còn gần hai trăm kẻ thù khác. Chưa kể đến...
"Cái quái gì thế này..."
"Cơ thể tôi mất hết sức lực rồi..."
"Ai, ai đó giúp tôi với."
"Thứ, thứ này ở đâu ra vậy."
Làn khói vàng kỳ quái bắt đầu lan tỏa khắp chiến trường. Nó thình lình xuất hiện mà chẳng báo trước. Chẳng ai biết nó là gì. Hiệp sĩ, cận vệ Hoàng gia tiếp xúc phải đều ngay lập tức ngã gục xuống đất, chẳng còn sức kháng cự. Cả các anh hùng cũng chẳng còn sức chiến đấu tiếp. Họ đã quá mệt mỏi sau ba giờ chiến đấu liên tục. Dù có được ban phước lành anh hùng thì ba giờ đồng hồ liên tục sr dụng ma thuật cũng là quá sức đối với họ. Fantom còn ngạc nhiên vì nếu là pháp sư bình thường thì họ đã cạn mana chỉ trong một giờ đầu tiên.
Ngược lại, dường như kẻ địch đã biết trước, bọn chúng không chỉ miễn nhiễm với thứ đó và còn tấn chính xác khi cơ hội đến. Rõ ràng, bọn chúng đã chuẩn bị trước cho điều này. Bọn chúng nhanh chóng xử lý những người mất sức, trói và kề dao vào cổ họ. Chỉ chưa đầy năm phút sau khi nhóm của Kenji bị bắt, phần còn lại của đội giải cứu đã nằm gọn trong tay họ.
Tên cao gầy, một trong ba kẻ cầm đầu nhìn tất cả chiến trường trong vẻ tự đắc. Hắn ta bước tới vị chí của Machiko, người đang bị trói, bất lực nằm trên nền đất lạnh buốt.
BỐP.
Hắn ta sút một cú mạnh vào bụng cô gái khiến cô ấy hộc máu, nôn khạc và ho trong đau đớn.
"Con khốn, hôm qua mày đánh tao một cú đau lắm đấy."
BỐP, BỐP, BỐP
Hắn lặp lại cú đá đó đến ba lần.
"Thằng khốn. Mày mà đυ.ng đến Machiko-chan nữa, tao không tha cho mày đâu."
Kenji l*иg lộn gào thét nhưng cậu ta chẳng còn chút sức nào.
"Machiko-chan, cậu không sao chứ?" Ayame thì rơi nước mắt mà nhìn người bạn của mình bị hành hung.
"Ồ, không tha cho tao? Mày có thể làm gì tao? Mày không muốn tao đυ.ng vào nó."
Hắn ta dùng chuôi cây giao của mình phang một cú thật mạnh vào cô gái.
Cơn đau lan truyền khắp cơ thể Machiko, nhưng những năm tháng rèn luyện trong võ đường tôi luyện trong cô một ý chí vững vàng. Cô nằm đó, không một lời kêu la, chỉ mỉm cười với cô bạn thân của mình cách đó hai sải tay. Ayame chẳng thể làm gì, cô giàn giụa nước mắt nhìn bạn mình bị hành hạ.
"Con khốn này cứng đầu nhỉ?"
Hắn ta lần nữa vung cây giáo nên. Lần này hắn dùng toàn bộ sức mạnh của level 25 của mình, nhắm thẳng vào trán Machiko mà đánh.
BỊCH.
Kansoto chẳng biết tự lúc nào thoát ra. Không hẳn là cậu thoát được, chỉ là đôi chân cậu tự do trong khi hai tay vẫn bị trói chặt. Cậu lao đến bằng tất cả sức lực, cậu dùng vai mình, nhắm vào mạn sườn kẻ địch húc mạnh vào hắn. Cũ va chạm mạnh đến nỗi, cậu choáng váng, loạng choạng bước lùi vài bước. Đầu óc cậu quay mòng mòng vì cú sốc.
Tên cao gầy bị xô ngã, lảo đảo ngã xuống mặt đất trong tức tối. Hắn ngay lập tức bật dậy, dành cho Kansoto một đòn khi cậu chưa tỉnh táo hăn.
"Thằng ranh con khốn kiếp."
"Kansoto-kun... các người, xin hãy tha cho cậu ấy. Cậu ấy vốn không phải anh hùng. Cậu ấy chẳng liên quan gì cả."
Ayame gào lên trong tuyệt vọng, nhưng cái anh mắt khát máu của tên kia làm cô nhận ra rằng, hành động của mình là vô ích. Hắn nhếch mép lên cười, điệu cười không thành tiếng và lạnh như băng.
Hắn ta quay sang tên đứng đầu:
"Đại ca, tên này là quạ hay bồ câu?"
Đó là ám hiệu mà chỉ ba tên sát thủ hiểu với nhau. Nhiệm vụ không chỉ tấn công các anh hùng, mà hơn thế nữa. Họ có một danh sách nhưng kẻ phải gϊếŧ, những kẻ để sống. Về mục đích thì đó là do khách hàng của họ yêu cầu vậy. Họ không biết và cũng chẳng quan tâm, đó là nguyên tắc cơ bản của nghề này. Đổi lại, họ có khoản trả công hậu hĩnh, đủ để có một cuộc sống sung túc cả đời với số tiền đó.
Quay trở lại, quạ để ám chỉ những kẻ phải gϊếŧ, hoặc chúng có thể tùy ý mà định đoạt số mệnh. Bồ câu là những kẻ phải để sống.
Tên đại ca chỉ đơn giản trả lời:
"Quạ."
Lời đó thật khó hiểu với tất cả những kẻ xung quanh, nhưng với tên kia thì thật rõ ràng. Không một giây phút chần chừ, ngọn giáo của hắn đâm xuyên qua ngực cậu nhóc trong con mắt kinh hoàng của bạn bè cậu và những Hiệp sĩ. Dòng máu đỏ tươi bắn lên không trung, tạo thành một vệt đỏ tươi, dài trên nền đất bị cày xới không thương tiếc. Cậu ho ra ngụm máu, mắt lờ đờ hướng thẳng lên trời. Cái lạnh lẽo xâm chiếm toàn bộ cơ thể cậu, từ ngực, lan đến bụng, tứ chi. Không phải cái lạnh từ bên ngoài mà từ trong chính cơ thể lan ra. Cậu cảm thấy thật mệt mỏi, cậu muốn thϊếp đi. Hôm nay đã quá đủ rồi.
"Kansoto-kun."
"Kansoto-dono."
....
Tiếng gọi khản cổ của bạn bè và các hiệp sĩ đến giải cứu cậu chỉ gần như lọt vào tai cậu. Thứ cuối cùng mà cậu thấy là gương mặt hả hê của kẻ đã đâm cậu:
"Đây là cái giá phải trả cho việc dám tấn công ta."