Chương 20: Lật kèo.

Điền trang Ponchenry, hiện tại.

Mí mắt Lissvera nặng chĩu khi cô cố mở nó ra. Đầu cô choáng váng, mọi thứ xung quanh như quay cuồng vì cơn đau đầu ập đến mỗi khi cô nhớ về những gì xảy ra trước đó. Cứ như lúc cô tỉnh dậy sau lần duy nhất say rượu vậy. Miệng cô đắng ngắt trong khi hai tai ù ù một âm thanh khó chịu.

Phải mất đến nửa phút để ý thức cô trở nên tinh táo. Rồi tất cả như một cơn ác mộng, ùa về tâm trí cô khi cô nhớ lại những điều đã xảy ra. Cô cố xoay chân, tay nhưng chúng đều đã bị chói chặt bợi sợi dây thừng to tướng, mana của cô bị hút sạch bởi Thất thạch, thiên địch của những pháp sư như cô. Cô trở nên vô dụng.

Lúc này đây, Lissvera mới chú ý đến mọi thứ xung quanh. Cô vẫn ở đó, trong căn phòng khách ở tư dinh của Hầu tước Mathiew. Chỉ có điều, ánh mặt trời đang tắt dần sau đường chân trời. 'Mình đã bất tỉnh bao lâu?' Cô chẳng biết, cô hy vọng rằng mới chỉ vài tiếng đồng hồ trôi qua. Ghé sang bên cạnh, cô thấy ông quản gia đã tiếp đón cô hồi chiều bị trói chặt bên cạnh, tình trạng còn thê thảm hơn cô nhiều. Máu chảy ướt đỏ cả chiếc áo trắng bên trong, cái đầu ông ta nghẹo hẳn sang một bên và cánh tay trái thì đã gãy. Chỉ duy nhất nhịp thở yếu ớt là dấu hiệu cho thấy sự sống chưa bị tước khỏi thân thể đó.

Ở xa hơn nữa, cô con gái quyến rũ của Hầu tước vẫn còn bất tỉnh. Cô ta bị trói chặt và giữ ở tư thế tựa người vào tường. May mắn thay là chẳng có thương tích gì với cô gái đó. Bên cạnh đó, Hầu tước Mathiew đã tỉnh và hãy còn lành lặn. Điều đó làm cô có chút an tâm. Cho đến khi cô nhận ra ánh mắt đầy phẫn nỗ của ông ta. Gương mặt đỏ rực thể hiện sự tức giận đến tận cùng, từng tĩnh mạch hằn rõ trên thái dương làm cho hình ảnh trở nên thật đáng sợ.

"Ồ, cô công chúa bé nhỏ đã tỉnh dậy rồi sao?"

Giọng nói phát ra từ cuối căn phòng. Ánh sáng duy nhất đến từ ngọn lửa lập lòe của lò sưởi và chẳng thể nào với tới được hình dáng tận phía bên kia. Nhưng cô chẳng cần thứ đó, người đàn ông đứng dậy khỏi ghế, bước lại gần cô trong phong thái khoan thai.

"Bá tước Jaccop?"

"Ồ, cô nhận ra kẻ hèn này sao? Thật đáng vinh dự, vinh dự."

"Tất cả chuyện này là sao? Ông đã làm gì chúng tôi?"

"Xin người đừng đổ hết tội lỗi lên kẻ hèn này. Tôi tin rằng Hầu tước Mathiew cũng đóng vai trò không hề kém phần quan trọng trong kế hoạch này ấy chứ."

Câu nói đó làm cô sực nhớ ra, người kéo cô vào tất cả mớ hỗn độn này chính là chủ nhân của căn tư dinh, cũng là người bị trói chặt, cách cô không xa. Cô bối rối ngoảnh về phía đó:

"Hầu tước Mathiew, chuyện này...?"

"Xin người thứ lỗi cho kẻ ngu nguội này. Hạ thần đã bị hắn lừa. Thần là kẻ đã đưa người vào hoàn cảnh này. BÁ TƯỚC JACCOP, ÔNG MÀ DÁM ĐỘNG ĐẾN CÔNG CHÚA, TA KHÔNG THA CHO ÔNG ĐÂU."

Vẻ mặt của Hầu tước Mathiew đầy khổ sở, điều đó làm cho Lissvera có phần mềm lòng.

"Thôi nào, tôi chẳng thể lấy đi công lao của ngài một cách trắng trơn như vậy, Hầu tước Mathiew à. Mọi chuyện sẽ chẳng thể suôn sẻ như vậy nếu không có sự trợ giúp của ngài Hầu tước đây."

Lời của Bá tước Jaccop dường như muốn dành cho Lissvera hơn. Dù vậy, thông tin mà cô nhận được vẫn còn quá mơ hồ. Cô chỉ lờ mờ nhận ra rằng có một bóng tối khủng khϊếp nào đó tđang bao phủ lấy Kinh thành. Và du có làm gì đi chăng nữa, cô cũng đang chìm sâu vào nó, bị nó bao vây, tóm lấy mà chẳng thể thoát ra. Cô it nhất phải tìm cho ra cái thứ bóng tối gì đang bủa vây nơi này, cô tìm cách thăm dò người đàn ông trước mặt:

"Ông, ông có biết mình đang làm gì không? Tội này chẳng kém gì âm mưu chống lại hoàng gia đâu. Cả gia đình ông sẽ phải chịu xử tử vì hành động này của ông. Nếu ông ngay lập tức thả chúng ta, ta có thể cân nhắc về việc xin cha giảm nhẹ tội cho ông."

"Công chúa à? Người ngu ngốc hay giả ngu vậy? Người ắt hẳn phải nhận ra hoàn cảnh của mình chứ. Bây giờ, tôi là người duy nhất có quyền ra yêu cầu."

"Ông nghĩ rằng mình thoát khỏi đây được sao? Dù nơi này cách khá xa Kinh thành, nhưng việc ta mất tích chắc chắn đã được Hoàng gia phát hiện. Sẽ nhanh thôi, trước khi vệ binh tràn đầy nơi này."

Lissvera không thực sự có nhiều hy vọng về việc này. Nơi này cách xa nhà cô đến 60 dặm đường và mất cả ngày để đến được nơi đây. Nhưng đó là thứ duy nhất cô có để đe dọa kẻ trước mặt, hay ít nhất là cô nghĩ vậy.

"Ta quên không nói cho cô biết điều này, những sẽ sớm thôi, Hoàng gia mà cô biết sẽ chẳng còn đâu."

"NGƯƠI NÓI CÁI GÌ? NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ."

Lissvera thật sự chẳng thể hiểu ý hắn muốn nói gì. 'Hoàng gia mà cô biết', ý hắn là gia đình cô? Hay hoàng gia nào khác? lại còn 'không còn'; ý hắn là gì khi nói vậy? Cô chẳng thể nghĩ ra ý niệm nào. Nhưng dù thế, cô biết chuyện này đang rất tệ, cực kỳ tệ.

"Bình tĩnh nào cô bé, ta chỉ giúp trả ngai vàng lại đúng chủ nhân của nó thôi mà."

Bây giờ hắn còn chẳng thèm sử dụng kính ngữ nữa. Cô quá hoang mang, nỗi lo lắng đã chẳng thể giấu được nữa.

Ngay khi đó, viên đá ma thuật phát ra âm thanh ù, ù khi rung lên và va chạm không ngừng với cái bàn đặt cách cô chừng hai mét. Thứ đó chẳng hề xa lạ gì với cô, một viên đá liên lạc. Bằng cách truyền ma lực vào, người ta có thể dùng nó để giao tiếp với đối phương ở khoảng cách xa hàng trăm dặm. Một ma cụ vô cùng hữu dụng.

Bá trước Jaccop cũng đã để ý đến điều đó. Ông ta tặc lưỡi một cái rồi uể oải tiến về phía đó.

"... Vâng,...Thưa ngài, bắt buộc phải vậy sao?..."

Lissvera không khỏi tò mò về người phía bên kia đầu dây là ai mà có thể khiến kẻ kiêu ngạo này thay đổi thái độ nhanh đến như vậy. Dựa vào lời nói bập bõm mà cô nghe được, có vẻ như cuộc hộ thoại cũng chuẩn bị đến hồi kết.

"Sẽ theo ý ngài."

Nói rồi, hắn ta đặt viên đá trở lại chỗ cũ, tiến về phía cô với nụ cười gian trá trên mặt. Lissvera vô thức mà co rúm lại một góc.

"Ngươi, ngươi định làm gì công chúa điện hạ?"

Hầu tước Mathiew gào lên như thể con mãnh thú. Chẳng cần đề cập, ông ta vẫn dành một sự trung thành to lớn cho những người mà ông ta tin.

"Ồ, làm gì sao? Thật đáng tiếc, cuộc gặp gỡ của chúng ta đến đây là kết thúc. Ta phải kết liễu mạng sống của cô ngay tại đây thôi, công chúa Lissvera... Và ngài Hầu tước Mathiew đừng quá xúc động như vậy, cơ thể ngài không chịu nổi đâu. Mà dù sao, ngài cũng sẽ đi theo công chúa thôi nên đừng lo."

Bá tước chậm dãi tiến lại gần, tay ông ta rút ra con dao dài bằng nửa sải tay. Con dao sáng loáng, được ông ta vung vảy trong không khí như thể món đồ chơi của trẻ con. Gương mặt ông ta hiện lên nụ cười thích thú. Bốn bước, ba bước, ...

"Cái?... Ai ra lệnh cho ngươi? Ngươi dám..."

Sự hoảng loạn dần xâm chiếm tâm trí Lissvera. Cô là công chúa của một trong những vương quốc hùng mạnh nhất lục địa, được rèn luyện, dạy dỗ để trở thành con người mạnh mẽ có khả năng đứng đầu; nhưng cô còn quá trẻ và khi đối mặt với cái chết cận kề thì cô cũng chỉ là một cô thiếu nữ mỏng manh. Tim cô đập liên hồi, gương mặt trở nên trắng bệch vì nỗi kinh hoàng. Đầu gối co sát lấy người như bản năng tự nhiên để trốn tránh con quỷ phía trước.

Hai bước... và hắn ta đứng lại đó.

"Mà..." Hắn ta tiếp tục:"Đằng nào thì số mệnh của cô cũng không thay đổi. Có lẽ ta nên ban cho cô một món quà từ biệt nhỉ." Hắn ta liếc mắt lên như thể đang cố suy nghĩ gì đó khi ta phải tra lại con dao vào bao.

"Ngươi, ngươi định làm gì?" Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô.

"Để cô tận hưởng sự sung sướиɠ của phụ nữ thì sao?" Hắn ta nở nụ cười da^ʍ tà.

Lissvera chẳng thể tin vào tai mình. Thứ này còn tệ hơn cả điều cô có thể hình dung. Không, quá tệ; cô ở đây, bất lực mà chẳng thể làm gì. Gần đó, Hầu tước Mathiew đang gồng từng sợi cơ để phản kháng lại gã quý tộc biếи ŧɦái.

"Thôi nào, đừng làm vẻ mặt như vậy nữa. Tin ta đi, cô sẽ sướиɠ rên lên thôi, như mấy ả đàn bà ngoài phố đèn đỏ vậy."

"Ngươi đi chết đi." Lissvera tuyệt vọng chửi rủa.

Cô chẳng hiểu sao, cô càng chửi rủa, hắn càng tỏ ra thích thú hơn. Hắn ta chỉ còn cách cô chừng một bước chân. Bàn tay chìa ra, vươn tới má cô. Cái bàn tay lạnh lẽo ấy trượt trên làn da trắng mịn làm cô cảm thấy phát tởm.

"Nào, đừng có ngừng phản kháng chứ. Hahahaaa...." Hắn bắt đầu cười to hơn khi tay lần xuống phía dưới.

...

"Làm chuyện đồϊ ҍạϊ này với con gái. Xem ra quý tộc vương quốc này xuống cấp thê thảm rồi."

Giọng nói của một phụ nữ trẻ phát ra từ hư vô, âm thanh vang vọng khắp căn phòng làm cho hắn ta dừng lại ngay lập tức. Cả Lissvera và Hầu tước Mathiew đều ngoảnh lên, ráo rác tìm nguồn gốc của giọng nói.

"Ngươi, ngươi là ai?"

Bá tước Jaccop hốt hoảng nhìn về mọi phía. Một kẻ lạ mặt đột nhiên xuất hiện, điều này đâu có nằm trong kế hoạch của ông ta.

"Ta cho rằng thường thì lúc này là thời điểm mà người ta giới thiệu về mình, nhưng tình huống này thì không cần thiết lắm."

Bước ra từ góc tôi của căn phòng, một người con gái đang trong độ tuổi thanh xuân. Cô ta mặc một bộ áo choàng đã sờn cũ, chiếc mũ chùm đầu bỏ mở, để lộ mái tóc vàng óng dài đến ngang lưng. Gương mặt cô thanh tú, có thể xếp vào hàng người đẹp. Cô cao hơn Lissvera một chút, dáng người thanh mảnh, nhẹ nhàng nhưng bản thân Lissvera có thể thấy dáng di chuyển của cô, nó mạnh mẽ, cứ như chị gái của cô vậy.

"Dù ngươi có là ai, hay mục đích của ngươi là gì. Ngươi đừng hòng mà thoát khỏi đây. Ngoài kia là mười tên vệ sĩ level 15, chúng mạnh tương đương một hiệp sĩ. Các ngươi..."

Chưa kịp dứt lời, Bá tước Jaccop bị chặn họng bởi một người khác.

"Ý ngươi là đám này?"

Cánh cửa chính bị thổi bay bởi một lực khủng khϊếp. Một cánh cửa gãy làm đôi, trong khi chiếc còn lại bay với vận tốc khủng bố, va vào lò sưởi ở phía đối diện, tạo nên vụ nổ khổng lồ. Không ai không kinh ngạc trước sức mạnh khủng bố ấy.

Đứng đó là bóng của nười đàn ông khổng lồ, chiều cao gần một mét chín. Chẳng ai có thể thấy rõ gương mặt anh ta. Thân thể thì lại rất nổi bật, một cơ thể đồ sộ như người thừa cân. Tuy nhiên, đừng bao giờ để vẻ bề ngoài đánh lừa, tất cả mớ đó đều là cơ bắp, đám cơ bắp khổng lồ đem lại cho anh ta sức tàn phá khủng khϊếp.

Nhưng thứ thu hút sự chú ý của Bá tước Jaccop lúc này là người mà anh ta đang xách bằng một tay. Cả thân thể bầm dập đến đáng thương, máu me phủ kín gương mặt và tất nhiên, người đó chẳng thể còn tỉnh mà chịu đựng nỗi đau đó. Phía sau người đàn ông khổng lồ, gần mười người khác trong tình trạng tương tự, nằm rải rác trên mặt đất.

'Tất cả đều đã bị gã này hạ gục.' Bá tước Jaccop sợ hãi khi nghĩ về khả năng đó.

"Anh vẫn vụng về như mọi khi. Sẽ thế nào nếu chủ ngôi nhà này bắt đền cánh cửa đắt tiền đó đây." Trái ngược hoàn cảnh, người con gái vẫn tỏ ra vô cùng vô tư.

"Tôi,...tôi xin lỗi." Trong khi người đàn ông tỏ ra vô cùng nghe lời người con gái.

"Chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Giờ thì..." Cô quay về phía Bá tước:"Chúng ta kết thúc chuyện này thôi."

Câu nói đó làm Bá tước nổi da gà. Ông ta lùi lại vài bước cho đến khi hông chạm vào cái bàn. Hai bàn tay run rẩy cố chạm vào cán cây dao mà hai phút trước ông vừa rút ra.

'Chết tiệt.' Bá tước tự chửi rủa trong lòng.

"Các người là ai? Không, không cần biết các người là ai. Các người được trả bao nhiêu tiền? Ta sẽ trả gấp đôi. Chỉ cần rời khỏi đây ngay lập tức. Không, chỉ cần để ta rời khỏi đây thôi.Vậy thôi."

Ông ta dùng đến con bài cuối cùng, tiền. Đó là tất cả những gì ông ta có hiện thời. Quan trọng nhất là phải soogns sót khỏi đây đã.

"Ồ, một lời đề nghị tuyệt vời."

'Cắn câu rồi.' Ông ta thầm nghĩ. Ông ta lấy lại chút bình tĩnh, nuốt nước bọt đến ực cái trước khi tiến thêm một bước.

"Ta rất thích những người thông minh. Vậy, cái giá là bao nhiêu?"

"Đùa thôi, dù là sát thủ thì cũng có đạo đức nghề nghiệp cả. Bọn này cũng không ngoại lệ."

Mọi hy vọng của ông ta bị dập tắt không thương tiếc. Hai đầu gối run rẩy khi lùi sát đến chân tường. Ông ta chẳng còn chỗ lui tới. Người con gái chỉ đều đều bước lên, tay rút ra lưỡi hãi mà bản thân luôn đeo sau lưng và xoay tròn trên không khí. Một nữ tử thần.

"Trước khi ông ra đi, tôi chỉ muốn ông biết một điều: Đây không phải là vấn đề cá nhân đâu, tôi cũng chẳng có thành kiến gì với ông cả."

Lưỡi hái đã ở trên cao. Và nụ cười rạng rỡ đáng sợ của người con gái bí ẩn là thứ duy nhất ông ta thấy trước khi mọi thứ chìm hẳn vào bóng tối.

Hai phút sau, cả hai sát thủ bí ẩn đã giải thoát cho bốn con tin. Lão quản gia tộc nghiệp được sơ cứu tậm thời và cô con gái của Hầu tước thì vẫn chưa tỉnh do thuốc mê. Công chúa Lissvera và Hầu tước là hai ngươi còn tỉnh táo.

"Xin cảm ơn hai người đã cứu. Tôi là Lissvera Zan Urd, Nhị công chúa của Vương quốc Urd, và đây là Hầu tước Mathiew, Robert Mathiew.Liệu tôi có thể biết tên của hai người không? Ít nhiều với vai trò của một công chúa, tôi có thể đảm bảo hai người sẽ được trả công xứng đáng cho hành động quả cảm tối nay."

Đáp lại cô là lời từ chối của cô gái. Cô chỉ nói rằng đó là nhiệm vụ mà cô đã thảo thuận nên chẳng có ơn huệ gì ở đây cả.

"Nhưng tôi sẽ rất vui nếu cô có thể bù cho tôi ít tiền để đền cánh cửa kia."

"Chuyện đó cô không cần lo. Nếu tôi mà còn yêu để ý chuyện đó sau tất cả những gì xảy ra thì ta đã chẳng xứng mang họ Mathiew." Hầu tước quả quyết đáp lại.

"Khoan hãy nói về điều đó, vậy tôi có thể biết người đã thuê cô?" Lissvera vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

"Rất tiếc, tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng như vậy được."

"Vậy, vậy sao?" Lissvera buông hõng vai trong thất vọng. "Nghĩ đến đây, cô không gϊếŧ Bá tước Jaccop?"

"Bá tước Jaccop? Là lão già kia sao? Lão đâu có nằm trong mục tiêu của tôi. Tôi không có rộng rãi tặng không một cái xác cho khách hàng thế đâu."

"Các cô thật kỳ lạ."

"Ha.. Muốn nói sao thì tùy. Nhưng nếu ta là cô, lúc này ta sẽ không đứng đây mà hỏi lảm nhảm đâu. Thay vào đó, ta sẽ muốn trở về Hoàng cung ngay lập tức đó."

"Cái gi? Hoàng cung xảy ra chuyện gì?"

Lissvera giật mình hỏi lại. Lần đầu tiên nhận ra rằng, sự việc lần này còn lớn hơn cô tưởng rất nhiều.

------------------------------------------------

Chào các bạn, Yuen đây.

Ban đầu tôi dự định viết dài hơn và dự kiến rằng phần này chỉ chiến nửa chương. Nhưng viết đến đây thì đã 3000 từ rồi, nên có lẽ kết thúc chương tại đây thì hợp lý hơn.

Chương sau main sẽ trở lại.

Thân,

Yuen.