Chương 17: Vô Đề

La Quân nằm trên giường cầm lá bài suy nghĩ miên man. Cô quyết định lên mạng tra khảo ý nghĩa lá bài VI – The Lovers. Hàng loạt kết quả hiện ra, cô nhấp vào một đường dẫn.

"The Lovers là lá bài tượng trưng cho tình yêu và tìиɧ ɖu͙©, còn tượng trưng cho tình yêu sâu đậm, động lực to lớn của con người. Mối quan hệ có thể không thiên về tìиɧ ɖu͙©, mặc dù thường theo hướng đó và có thể theo hướng đó. Thường thấy hơn, The Lover còn cho thấy hai thực bị lôi cuốn mạnh mẽ để thiết lập một mối quan hệ – dù là con người, ý tưởng, bước chuyển hay các đội nhóm."

"Lá bài số 6 còn tượng trưng cho những lựa chọn khó khăn trong giá trị và những nghi vấn đi cùng với nó. Trong một số trải bài, The Lovers còn cho thấy một người bị kẹt giữa hai nữ nhân. Tam giác này có thể trở thành cảnh tiến thoái lưỡng nan nếu bạn đang phải chọn giữa đúng và sai. The Lovers có thể hướng tới ngã ba bạn phải chọn giữa đạo đức và lương tâm – thời điểm bắt buộc bạn chọn một trong hai."

La Quân nhíu mày: "Gì chứ? Thật nhảm nhí." Nói đoạn, cô vò lá bài, vứt vào sọt rác. "Cái tên thầy bói này..." Cô thề nếu tìm ra hắn ta, sẽ đánh hắn một trận thừa sống thiếu chết.

Đêm đó, La Quân mơ thấy cô cùng một nữ nhân dung mạo lãnh mị phát sinh thân mật quan hệ. Nữ nhân đó không ai khác chính là mẹ cô, Miêu Nhã.

Hoảng hốt tỉnh cơn mê man, đã quá nửa đêm, mồ hôi túa ra ướt đẫm lưng áo. La Quân đại não vô cùng mờ mịt nan kham, túp lều lớn đội lên khỏi lớp chăn. Một lần nữa cô đành phải tự mình giải quyết vấn đề.

Miêu Nhã ghé tai vào cửa phòng La Quân, thanh âm thở dốc truyền ra khiến nàng hai chân mềm nhũn. Nàng cắn môi, kiềm chế ham muốn mãnh liệt công chiếm cõi lòng.

Chốc lát sau, thanh âm kia lại lầm bầm làu bàu: "Mẹ.....Mẹ....."

Miêu Nhã đại não chấn động, nàng đang làm cái gì ở đây? Nàng hoang mang thối lui vài bước, rời xa cửa phòng kia, mang theo trái tim khiêu thình thịch chạy về phòng.

------------------------------------------

Sáng hôm sau, La Quân khuôn mặt mệt mỏi đến trường. Ngô Y Văn sờ trán cô, lo lắng hỏi: "Đêm qua ngủ không ngon giấc sao?"

"Ân, một vài bài tập chưa hoàn thành mình phải thức khuya học bài."

"A Quân khi nào ngoan ngoãn như vậy." Ngô Y Văn nhéo má cô: "Sao không gọi điện hỏi mình, mình lúc nào cũng có thể giúp cậu."

"Thời điểm đó khuya rồi, mình sợ phiền Y Văn với lại mình có thể tự giải được."

Tựa hồ không nhìn ra tâm ý trong mắt Ngô Y Văn, La Quân trả lời cụt ngủn. Nàng giận dỗi quay mặt nơi khác:

"A Quân, đồ ngốc." Nàng đã luôn hy vọng người kia chú ý tới mình, hoá ra kẻ lầm tưởng là nàng, chỉ một mình nàng, tự mình đa tình.

La Quân khó hiểu trông theo bóng dáng Ngô Y Văn, hôm nay Y Văn thật kỳ lạ.

Sao không vui vẻ như mọi ngày....

La Quân mãi tập trung suy nghĩ về vấn đề tìm việc làm thêm nên chẳng bận tâm mấy đến Ngô Y Văn. Nàng khẽ quay đầu, nhãn thần ngập nước ẩn ẩn tia khổ sở.

------------------------------------------

Thời điểm sinh hoạt câu lạc bộ, mọi người truyền tai nhau, ồ ạt kéo về phía câu lạc bộ kiếm đạo. La Quân nhớ ra bản thân quên đưa lại quyển vở mượn nàng, đành đến câu lạc bộ kiếm đạo. Một đám đông vây quanh nữ nhân ưu tú đứng ở giữa, nàng bày ra thân thiện tư thái hướng mọi người chào hỏi. Có thể thấy được nàng rất được lòng người hâm mộ. La Quân đảo mắt thấy Ngô Y Văn ngồi trên hàng ghế dài, trầm mặc.

Cô hỏi một thành viên trong câu lạc bộ: "Người kia đến đây làm gì?"

"Ai nha, cậu không biết rồi, hôm nay tỷ tỷ Ngô Y Văn, Ngô Vân Ý đến để giảng giải một số chiêu thức kiếm đạo. Đương kim vô địch đích thân tới đây,

cơ hội ngàn năm có một, không xem rất phí. Hơn nữa nàng phi thường xinh đẹp, khó trách Ngô gia thật có diễm phúc."

Đám đông tản ra. Ngô Vân Ý thấy La Quân cao ngất thân hình, đáy mắt dâng trào ý cười nồng đậm. Ngô Y Văn áp lực tựa thái sơn đè nặng, buổi sinh hoạt hôm nay đối với nàng, là quá bất ngờ khi tỷ tỷ xuất hiện.

Ngô Vân Ý gọi Ngô Y Văn lên kiếm đường làm một trận tỷ thí. La Quân đứng một góc quan sát, nếu đường kiếm Ngô Y Văn mềm mại tràn ngập nhiệt huyết thì đường kiếm của Ngô Vân Ý lại ôn tĩnh nhưng giảo hoạt cơ trí. Mỗi một lần chém xuống đều rơi vào điểm chí mạng của đối phương.

Các nàng như hai thái cực đối lập nhau, bầu không khí đột nhiên trở nên giương cung bạt kiếm, căng thẳng tột độ.

Ngô Vân Ý chém tới, Ngô Y Văn dùng lực đỡ. Lực sát thương rất mạnh, Ngô Y Văn nhíu mày, đẩy thanh kiếm chèn ép nàng, vung kiếm đánh tới. Ngô Vân Ý uyển chuyển né đòn, linh hoạt nhảy lên không trung, từ phía sau gác kiếm lên đầu vai Ngô Y Văn. La Quân bỗng nhiên cảm thấy thao tác của nàng thập phần quen mắt, chính là nghĩ không ra gặp ở đâu.

"Em thua."

Ngô Y Văn không cam lòng phản bác: "Một hiệp nữa."

"Tiểu Y, trong kiếm đạo quan trọng nhất là phải giữ vững bình tĩnh ở bất kỳ trường hợp nào." Ngoài thế giới kia, còn quá nhiều tình huống nguy hiểm, Ngô Y Văn quá xung động giành chiến thắng...

Ngây thơ.

Một trận đấu nữa lại diễn ra. Lần này Ngô Y Văn quyết đòi lại phần thua thảm hại. Nàng ở thế thượng phong, không ngừng tấn công Ngô Vân Ý. Nàng hơi nhíu mày, thối lui về sau, nàng hơi cười, thối lui về sau né đòn. Gót chân vấp trúng nơi nhô lên khỏi sàn đầu, thân thể hướng mặt đất đảo đi.

Một vòng tay đỡ lấy nàng, nhất thời, khoang mũi thu vào không biết bao nhiêu mùi hương thanh tân của bầu trời. La Quân anh khí ngũ quan gần kề trước mắt, mặc nữ nhân tựa vào lòng, quan tâm hỏi:

"Không sao chứ?"

Ngô Vân Ý nhẹ nhàng lắc đầu.

Thật muốn mãi mãi chôn chân tại nơi quy túc ấm áp này.

Mục đích của nàng, đã đạt được rồi.

Ngô Y Văn chứng kiến một màn, hừ nhẹ thu lại thanh kiếm.

"Tỷ tỷ thua rồi."

Ngô Vân Ý biểu tình thản nhiên, bộ dáng không cùng nàng chấp nhặt chuyện vặt vãnh.

"A Quân, trên này không có phận sự của cậu."

La Quân vội buông mềm mại thân thể đẩy ra ngoài: "Ách, Y Văn, nếu chị cậu rớt khỏi sàn, chấn thương không nhẹ đâu, cậu không nên nặng lời như vậy..."

"Không cần cậu quản!" Ngô Y Văn ngữ khí chua ngoa, lạnh lùng bỏ đi.

Non nớt, bốc đồng...

Ngô Vân Ý hướng toàn thể tuyên bố: "Trận này xem như chúng tôi hoà nhau, đến đây liền kết thúc. Mọi người nên ghi nhớ, kiếm đạo là thứ trong nhu có cương, trong cương có nhu. Thanh kiếm là vật bất ly thân!"

Lúc câu lạc bộ đám đông giải tán, La Quân trao lại quyển vở cho Ngô Vân Ý: "Phiền chị đưa cho Y Văn, tôi muốn cảm ơn cậu ấy."

Nàng nhìn cô một chút, sau đó gật đầu rời đi.

Tỷ muội nhà này, thật khó hiểu...

------------------------------------------

Rời khỏi trường, bản thân đi vòng quanh tìm việc làm thêm. Hỏi rất nhiều nơi, có lẽ vì tuổi đời cô còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm nên người ta không dám nhận.

La Quân thở dài, cũng đành thôi, cô sẽ cố gắng tìm chỗ khác. A thị rộng lớn như vậy, cô không tin sẽ không tìm ra. Chạy qua đại lộ, ở một góc hẻo lánh treo biển tìm nhân viên giao hàng.

La Quân gõ cửa, một giây sau, nam nhân thò đầu ra ngoài, thanh âm khàn khàn the thé:

"Xin việc làm?"

"Ân."

Nam nhân mời cô vào căn nhà sập xệ.

"Tốt, chúng tôi nhận, buổi tối liền giao đơn hàng này tới bờ hồ gần đại lộ cách A thị 100km về phía tây." La Quân không ngờ lại tìm được việc làm nhanh như vậy. Cô quan sát gói hàng bao bọc kín mít nam nhân đưa, gói hàng nâng trong tay rất nặng, phát ra lạch cạch thanh âm.

Cô hồi lâu nghi hoặc liền đáp ứng hắn.

Ai lại đặt đơn hàng ở vùng ngoại ô a. Rãnh hơi!!!

Mặc dù địa phương này không đáng tin cậy. Bất quá, cô cũng vui vẻ vì nhận được việc làm, hơn nữa, mức lương chi trả rất xứng đáng.

------------------------------------------

Buổi tối, La Quân như đã được giao trọng trách, một thân một mình chạy tới nơi đó. Cô nhíu mày nhìn xung quanh, không có ai...

Nam nhân kia lừa cô sao!!!

Đứng đợi thật lâu, La Quân nghe trong rừng cây xào xạc tiếng động. Một đám người nhảy thoăn thoắt trên không trung, thân thủ phi thường linh hoạt. Cô rất nhanh bị bao quanh bởi đám người mặc trang phục kỳ lạ kín mít. Ninjia nữ nhân từng gặp qua ở Greenland cũng xuất hiện.

"Đội trưởng, chúng ta mắc bẫy rồi."

"Uy, các người là khách hàng? Tôi muốn giao hàng?"

Đám người kia chần chừ bàn bạc với nhau: "Áp giải cô gái kia trước, sau đó tra hỏi cũng không muộn."

Nữ nhân híp mắt: "Tôi muốn đơn độc nói chuyện với cô gái kia."

"Này, tôi muốn giao đơn hàng, phiền thanh toán a, tôi không có nhiều thời gian cùng các người dây dưa đâu!"

"Kẻ nào sai em tới?"

"Tôi chỉ làm theo lời của người ta thôi, đơn thuần kiếm tiền, các người đừng khó dễ tôi, đơn hàng này số tiền không nhỏ, các người nếu là khách hàng thỉnh thanh toán, tôi muốn về nhà!" La Quân mất kiên nhẫn trả lời.

"Đội trưởng, bọn chúng không ra mặt, cô gái kia là người bình thường!"

"Chết tiệt, ngay từ đầu, đã là một cái bẫy."

Đột ngột rừng cây phát nổ, mặt hồ nước vung tung toé, tiếng gầm gừ dữ tợn vọng vang, mặt đất ầm ầm rung chuyển. Nữ nhân kéo La Quân nhảy khỏi nơi nguy hiểm:

"Em bị lừa rồi, bọn chúng muốn một con tốt thí hòng ngăn chặn âm mưu bại lộ."

"Mọi người rút lui!!!" Nàng hạ lệnh.

"Âm mưu gì...? Ý của chị là gì...?"

"Không quan trọng, chúng ta hiện tại bị địch tập kích."

"Tập kích?" La Quân đại não vô cùng mờ mịt. Trước mắt là hố đất sâu, nữ nhân và cô đều lăn xuống cái hố, quá trình hỗn loạn diễn ra cực kỳ nhanh chóng. La Quân đầu đau như búa bổ, lấy lại tia thanh minh, phát hiện bàn tay cô đang áp lên nơi mềm mại no đủ nào đó.

Nữ nhân kia đôi mắt xếch xinh đẹp lộ ra bất minh ý vị. Nàng câu cổ cô, bên tai cô nhỏ giọng trách móc:

"Đừng làm ra động tĩnh gì, sẽ kinh động bọn chúng, cứ giữ yên như vậy..."

Trong khoảnh khắc, hô hấp cô ngưng đọng, đắm chìm vào đôi mắt liêu nhân của nàng....