Chương 16: Oan Gia Trước Đây.

Edit: Khuynh Khuynh

__________________________________

Nàng nhìn bọn họ, đột nhiên cảm thấy thực vớ vẩn. Mọi chuyện phát triển đến cuối cùng lại là cái dạng này. Đây là một hình thức khác của bức hôn sao?

"Bộ tiểu thư, ngươi xác định không cần sao?"

Sắc mặt lão Hầu gia trầm xuống, mang theo ý tứ ép buộc không tha.

Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, nhướng mày nhìn hắn, trong lòng chắc chắn ý nghĩ của mình, bất giác nói: "Lão Hầu gia, vẫn không cần gọi ta là "tiểu thư" đi, ta không quen với xưng hô này, ngài gọi Mạch Nhiên là được rồi. Còn có, nếu Mạch Nhiên không có nhìn lầm thì... dạo gần đây lão Hầu gia ngủ không được tốt, hơn nữa trên phương diện nào đó cũng là "lực bất tòng tâm?"

Lão Hầu gia cả kinh, nhìn chằm chằm vào Bộ Mạch Nhiên, bộ dáng của nàng nghiêm trang, không giống như đang châm biếm mình, hắn mới yên lòng, chỉ là sắc mặt vẫn có hơi không tốt cùng xấu hổ thôi. Dù sao, loại chuyện này lại để một tiểu cô nương biết. Bất quá đây cũng thuyết minh, y thuật tiểu cô nương này quả thực cao minh.

Bộ Mạch Nhiên vừa thấy thần sắc của hắn liền biết mình đã đoán đung rồi, nàng không khỏi mỉm cười, nói: "Này cũng không có chuyện gì, nếu lão Hầu gia tin tưởng ta, có lẽ ta có thể giúp được cho ngài, giúp ngài viết một đơn thuốc, giúp ngài điều trị thân thể."

Lão Hầu gia có chút do dự, hắn nhìn con của mình, thấy nó đang âm trầm trừng Bộ Mạch Nhiên, lên tiếng: "Trại nhi, con tự xem mà làm đi, phụ thân cũng không quản. Hơn nữa phụ thân cảm thấy sau khi con gầy đi thì đẹp ra không ít, tóm lại là nàng y thuật cao minh, cuối cùng không phải vẫn trị tốt cho con đó sao?"

Thôi, cứ để cho nó bị giáo huấn một chút đi, miễn cho con trai luôn bên ngoài làm xằng làm bậy.

Nhớ tới "làm xằng làm bậy", hắn lại nhớ tới một tên Hỗn thế ma vương khác của Thông Châu thành, cũng hồ nháo như vậy, thậm chí so với con mình càng bá đạo, càng kiêu ngạo, cuối cùng vẫn là nói, cha mẹ đau lòng con, nhưng mà tên ma vương này so với con mình thì tốt hơn nhiều lắm.

A! Người so với người, đúng là tức chết mà!

Đang nghĩ tới như vậy, chợt thấy gia nhân bên ngoài chạy vào, cao giọng nói: "Hầu gia, tiểu Hầu gia, Diêm thiếu gia tới đây."

Trên mặt mang theo tươi cười vui vẻ.

Âm thanh người gác cổng vừa thốt ra, bên ngoài liền truyền đến âm thanh giày đạp lên nền đá, vang dội, trầm ổn, bước chân nặng nhẹ cơ hồ nhất trí, từng tiếng lọt vào tai, rất có âm điệu.

"Ha ha, Liệt Dương đến thăm ta, cũng không tệ lắm, coi như có lương tâm. Nhưng mà, hắn về khi nào? Không phải đang ở biên cương sao?"

Sắc mặt âm trầm của Mộ Dung Trại nhất thời sáng lên, ha ha mở miệng cười.

Sắc mặt lão Hầu gia cũng vui lên rất nhiều, vui sướng nhìn ra ngoài cửa.

Bộ Mạch Nhiên có chút kinh ngạc nhìn thần sắc của hắn, không biết Diêm thiếu gia rốt cuộc là người ra sao? Sau khi suy nghĩ lại một chút, sắc mặt của nàng liền trở nên vô cùng phức tạp.

Diêm Liệt Dương, không phải tên tiểu quỷ mười ba năm trước sao? Nhớ tới chuyện phát sinh lúc đó, Bộ Mạch Nhiên liền cảm thấy buồn cười, nhưng mà nghĩ đến chuyện sau khi gặp Diêm Liệt Dương, nàng liền cười không nổi.

Tại buổi chiều đó, nàng nghe được lời nói làm cho mình thương tâm cùng nghi hoặc, nàng không nghĩ sư phụ cùng mình sinh hoạt năm năm sẽ nói ra những lời đả thương người như vậy, ngay lúc đó nàng thật kinh ngạc cùng thương tâm. Nhưng mà hiện tại... tất cả đều trôi qua đi.

Chỉ cần là người ta đặt nhiều cảm tình, đều là người dễ tổn thương ta nhất!

Rất là chuẩn xác đi!

Cho nên lần này xuất cốc lịch lãm, Bộ Mạch Nhiên có ý tránh khỏi Thông Châu thành, nhưng nàng lại không nghĩ tới, có một số người, một số việc là không thể tránh được.

Tỷ như nói, người trước mắt.

Một thân hắc y, từ đâu tới chân, phụ trợ cho dáng người cao ngất của hắn, đen hoàn toàn, người khác mặc quần áo ít nhất cũng sẽ có vài loại màu sắc, hoặc là lấy màu sắc khác thêu bên ngoài cũng tốt, nhưng hắn lại không, trên người mặc là thượng đẳng cẩm y, màu sắc toàn là đen như mực, khi hắn bước vào, sợi tóc ở trong không trung vũ loạn, lúc hắn dừng lại, thật mềm mại rơi xuống, bóng loáng sáng bóng, màu tóc sáng so với tơ lụa kia còn muốn sáng hơn vài phần.

Người khác luôn dùng này nọ để quấn tóc lên, nhưng hắn lại không có. Vẫn là không biết là cố ý hay vô tình.

Chỉ cần ánh mắt đầu tiên, người ta sẽ không chú ý tới ngũ quan của hắn, không chú ý tới vẻ mặt của hắn, chỉ cảm giác được hắn rất đen, lọt vào trong tầm mắt người ngoài đều biết hắn rất tuấn lãng, ngạo nghễ của hắn, khí thế của hắn...

Khí thế bức người! Cơ hồ làm cho người khác không dám nhìn thẳng hắn.

Sợ sệt qua đi, Bộ Mạch Nhiên không khỏi cẩn thận đánh giá qua tiểu nam hài đã mười ba năm không gặp, mà không, hắn đã không còn là tiểu nam hài rồi. Nhớ tới lời nói sảng khoái năm nọ, nếu nàng nhớ không lầm, Diêm Liệt Dương đã hai mươi mốt tuổi, cùng Mộ Dung Trại bằng nhau. Ngũ quan của hắn đã không giống như lúc nhỏ, có sự khác biệt rất lớn.

Hắn tám tuổi, là thời kỳ vừa mới thay răng, khuôn mặt coi như là nhu hoà, tính tình vội vàng xao động, giống như một thác nước nhỏ, khi cười rộ lên cũng dị thường đáng yêu.

Hắn lúc này, vừa vặn là thời điểm hăng hái nhất của thời niên thiếu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, phân vội vàng xao động ngày xưa tựa hồ yên lặng xuống, ma luyện thành hồ sâu thâm trầm, không dễ dàng bị làm gợn sóng.

Vầng trán cao rộng no đủ, mũi cao thẳng, mày rậm hơi nhíu lên, ánh mắt lợi hại khiến người ta không dám nhìn thẳng, môi mỏng nhếch lên, cằm kiên nghị với đường cong rõ ràng, làn da màu đồng cổ, thoạt nhìn không phải nam nhân đặc biệt tuấn mỹ, lại khiến người ta liếc mắt lần đầu tiên đã chú ý tới hắn, khó có thể bỏ qua.

Lấy cách nói ở hiện đại mà nói: hắn thật khốc, rất có tính cách, hương vị!

Bộ Mạch Nhiên nhìn đến có chút ngây người, trong khoảng thời gian ngắn lại nhớ tới rất nhiều chuyện cũ.

Diêm Liệt Dương thản nhiên liếc qua Bộ Mạch Nhiên một cái, không có phản ứng, ngược lại chuyên chú nhìn lão Hầu gia, chắp tay nói: "Mộ Dung bá phụ, tiểu Trại, đã lâu không gặp."

Đôi môi hoàn mỹ hé ra, âm thanh hùng hồn hữu lực, mang theo một thoáng khàn khàn, giống như đã vài ngày rồi chưa nghỉ ngơi.

Mộ Dung Trại vừa nghe, liền chạy đến cầm tay Diêm Liệt Dương, gấp gáp nói: "Liệt Dương, người còn dám nói, ngươi một câu cũng không báo trước liền chạy đến biên cương, cũng không hề nói cho ta biết một tiếng."

Nói xong liền dùng sức đập lên bả vai Diêm Liệt Dương một phát. Kết quả Diêm Liệt Dương vẫn không nhúc nhích, còn hắn ngược lại bị lui về phía sau vài bước, uỷ khuất nhìn tay của mình, nói: "Ta biết ngươi không thích mấy chuyện bình thường ta hay làm, nhưng mà ngươi cũng không thể nói một tiếng a, lâu như vậy không gặp, ngươi còn có thể dùng ngữ khí bình thản như vậy cùng ta nói chuyện?"

Diêm Liệt Dương nhẹ nhàng bâng quơ nhìn hắn một cái: "Chuyện đột ngột, không kịp cáo biệt."

Lão Hầu gia bên cạnh rốt cuộc mở miệng, chậm rì rì nói: "Hiền chất, con rốt cuộc đã trở lạ, biên cương hiện tại như thế nào rồi? Phụ thân con có khoẻ hay không?"

"Hết thảy đều tốt, gia phụ cũng tốt." Diêm Liệt Dương hơi hơi khom người, ngắn gọn đáp.

Hắn nghĩ nghĩ, lại nhìn qua Mộ Dung Trại, nói: "Ta vừa đến đây liền nghe thấy ngươi bị bệnh, hiện tại thân thể đã tốt hơn chưa?" Ngữ khí tuyệt đối là lễ phép.

"Còn không phải tại nữ nhân này." Ngón tay Mộ Dung Trại chỉ vào Bộ Mạch Nhiên, uỷ khuất nói: "Chính bởi vì nàng, bệnh phong hàn của ta biến thành ho lao, nằm trên giường ước chừng hai tháng, hiện tại mới tốt, ngươi xem, người cũng gầy đi rồi."

"A...." Ngữ điệu Diêm Liệt Dương hơi kéo dài, ánh mắt một lần nữa nhìn về phía Bộ Mạch Nhiên, cuối cùng còn hơi nheo lại, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc gì của hắn.

Không biết vì sao, toàn thân Bộ Mạch Nhiên một trận run rẩy, tựa hồ ở trước mặt của hắn, dưới ánh mắt tra xét của hắn, nàng dường như trở thành trong suốt, trắng trợn đứng trước mặt của hắn.

Hiện tại nàng đang suy nghĩ có hay không nên giáo huấn hắn, tuy rằng cảm giác không thoải mái, nhưng nhìn vào mắt hắn, lại không giống như ánh mắt của những kẻ da^ʍ tục khác, cho nàng nên vẫn do dự mà...

Nàng đã ra ngoài non nửa năm, gặp được không biết bao nhiêu nam tử, cũng từng gặp qua một ít đăng đồ tử, nhưng dưới thủ đoạn của nàng, tất cả đều phải cụp đuôi xám xịt chạy đi. Nhưng mà, trong số đó lại không có ai giống như Diêm Liệt Dương làm càn như vậy, ánh mắt vô cùng nóng rực.

Cón có, hắn không nhận ra nàng đi? Dù sao năm đó bọn họ chỉ gặp có một lần, hơn nữa nàng mới năm tuổi, hắn tám tuổi, chắc chắn không nhớ được.

Diêm Liệt Dương rốt cuộc dời tầm mắt, nói với Mộ Dung Trại, ánh mắt mang theo thấu hiểu: "Kỳ thật ngươi gầy đi cũng tốt."

"Vậy thì thôi, ta đã nói, y thuật của Bộ cô nương rất tốt, bất quá ta cũng không quản việc này, hai người các ngươi thương lượng mà làm đi." Lão Hầu gia sờ sờ râu của mình, nhìn thoáng qua Diêm Liệt Dương cao ngất, cảm thấy có hắn ở đây, hẳn không có việc gì.

Sau khi lão Hầu gia rời đi, trong đại sảnh một trận im lặng.

Mộ Dung Trại nhìn Bộ Mạch Nhiên, lại nhìn Diêm Liệt Dương, trong mắt loé ra không chừng.

Diêm Liệt Dương chuyên chú nhìn Bộ Mạch Nhiên một hồi, nói với Mộ Dung Trại: "Tiểu Trại, nếu không như vậy đi, ngươi đem nàng giao cho ta, ta sẽ cho ngươi một cái công đạo vừa lòng."

Mộ Dung Trai vừa nghe, mặt đỏ lên, lắp bắp: "Thôi...Vẫn là không cần đi. Liệt Dương, ta tự mình giáo huấn nàng là được rồi, ngươi bận rộn như vậy, thật không nên làm phiền ngươi."

"Ta cùng ngươi lớn lên, nhưng vẫn chưa từng làm cho ngươi chuyện gì, lần này nếu ngươi bị uỷ khuất, ta hẳn nên hỗ trợ mới phải, miễn cho lão phụ thân luôn niệm ta, ngươi có biết, hắn gần đây, lại tìm ta để mắng?"

Diêm Liệt Dương mỉm cười, ngữ khí nhu hoà, vô cùng chân thật đáng tin.

Mọ Dung Trại do dự nhìn hắn, lại nhìn Bộ Mạch Nhiên, rơi vào thế khó xử. Nếu để cho Bộ Mạch Nhiên đi theo hắn, uỷ khuất của mình nên phát tiết như thế nào? Còn có, ý định của mình vốn là... nhưng không nghĩ tới nửa đường lại nhảy ra một tên Diêm Liệt Dương, phá huỷ toàn bộ kế hoạch của hắn.

Nhưng mà, nếu không đáp ứng... hắn do dự, tuy nói mình là tiểu Hầu gia, sẽ không sợ một tên tướng quân, nhưng Diêm phủ hơn hai trăm năm nay ở Kỳ Liên quốc có danh xưng "Chiến thần", gia chủ hiện tại của Diêm phủ là binh mã đại nguyên soái, nắm giữ một phần ba binh lực của đất nước, thực lực không thể khinh thường.

Cho nên một tiểu Hầu gia như hắn vẫn là nên tránh đi mũi nhọn này. Hơn nữa, từ nhỏ Diêm Liệt Dương đã không vừa mắt hắn, khó lần này yếu thế hơn hắn, hắn có nên ban cho Diêm Liệt Dương một lần nhân tình hày hay không đây?

Thôi, dù sao nữ nhân còn nhiều, còn sợ hắn không bắt được một người có mỹ mạo như vậy sao?

Nghĩ đến đây, Mộ Dung Trại gật đầu.