Chương 15: Tình Nguyện Ngồi Tù.

Edit: Khuynh Khuynh

_______________________________________

Bộ Mạch Nhiên đang muốn đi ra khỏi phòng, tiểu Hầu gia liền vội vàng nói: "Thần y, thân thể ta thực không thoải mái, rất khó chịu."

Nói xong liền ho khan vài tiếng, khuôn mặt tròn vo trắng nộn có chút đỏ bừng, thoạt nhìn có chút đáng thương, trong mắt lại loé lên ánh sáng tham lam, cùng thân hình đó có chút không tương xứng, thậm chí có thể nói là cổ quái buồn cười.

Bộ Mạch Nhiên lãnh mạc nhìn hắn, hơi hơi nhíu mi, nói:

"Ngươi nhiễm phong hàn,nhất định sẽ không thoải mái. Ai sinh bệnh mà còn có thể thư thư phục phục. Hơn nữa, nếu ngươi không chờ ta đến mới chịu trị, nói không chừng thân thể bây giờ đã tốt hơn rồi, cũng không phải chịu tội như vậy." Ngữ khí của nàng ẩn ẩn có chút không kiên nhẫn.

Tiểu Hầu gia vừa nghe, có chút nhăn nhúm nhìn nàng, nói: "Bộ cô nương, ta...ta...chính là..."

Ấp a ấp úng nói không nên lời, hoàn toàn bỏ qua Mộ Dung Phúc đã ngốc lăng một bên.

Bộ Mạch Nhiên lại không có hứng thú nghe xong, trực tiếp nói vói Mộ Dung Phúc: "Chỗ nào có thể viết đơn thuốc, ta cần có văn phòng tứ bảo."

Mộ Dung Phúc ngẩn người, khó xử nhìn tiểu Hầu gia, không nói gì.

Tiểu Hầu gia lại đỏ mặt, lắp bắp nói: "Bộ cô nương, chuyện đan được nói sau đi. Ta gọi là Mộ Dung Trại, năm nay hai mươi mốt tuổi, còn ngươi?"

Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn một cái, lắc đầu, nói với Mộ Dung Phúc: "Rốt cuộc ở chỗ nào?" Ngữ khí lạnh lùng.

Mộ Dung Phúc bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn thoáng qua tiểu Hầu gia, đành phải quay đầu ra ngoài nói: "Cô nương, ở ngay bên cạnh."

Sau khi hai người rời đi, chỉ để lại một mình Mộ Dung Trại ngồi kinh ngạc, hắn gặp phải Bộ Mạch Nhiên để ý tới mình, mặt dâng lên một tầng màu đỏ sậm, ánh mắt cũng trở nên đỏ hồng, đầu quyền nắm chặt, hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng Bộ Mạch Nhiên, hơi hơi gợi khoé miệng.

Bộ Mạch Nhiên cũng không biết phản ứng của hắn, chính là đi theo Mộ Dung Phúc đi vào một căn phòng, sau khi viết xong đơn thuốc, nàng một lần nữa ngẩng đầu lên, hỏi: "Ngươi xác định muốn dựa theo phương pháp của ta mà điều trị?"

Mộ Dung Phúc vội vàng gật đầu cười, nói: "Đúng vậy, Bộ cô nương."

Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, khoé miệng lộ ra một nụ cười kỳ lạ: "Ta đây sẽ dựa vào hiểu biết của mình mà trị liệu, ta sẽ làm hết khả năng."

Mộ Dung Phúc không biết vì sao, hơi hơi có vẻ sợ hãi, có lẽ vì nụ cười tươi kia của Bộ Mạch Nhiên. Bộ cô nương rất ít khi cười, giờ phút này hắn không biết vì sao nụ cười kia rất giống tiểu Hầu gia lộ ra khi muốn làm chuyện xấu.

Bộ Mạch Nhiên ở lại Hầu phủ, người nơi này đối với nàng đều rất lễ độ, khiến nàng vô cùng thoải mái, khó có được một chỗ tốt như vậy để sắp xếp lại mấy ca bệnh đã gặp gần đây. Chỗ không tốt duy nhất chính là chỗ này nam tử quá nhiều, còn thường thường ở trước mặt Bộ Mạch Nhiên lắc lư, nàng biết bọn họ vụng trộm gạt Mộ Dung Trại để đến đây, làm cho nàng cũng là rất bất đắc dĩ.

Lại còn một chuyện khó chịu nữa là, tiểu Hầu gia thường xuyên đến tìm nàng, cho dù hắn không đến, cũng sẽ sai Mộ Dung Phúc đến, thường ngày làm một ít chuyện xấu cho Bộ Mạch Nhiên xem, còn tìm cơ hội động tay động chân một chút, để Bộ Mạch Nhiên vô cùng phiền lòng.

May mắn, nàng không phải phiền lòng lâu lắm.

Ba ngày sau, bệnh tình của tiểu Hầu gia đã xảy ra biến hoá, tựa hồ ngày càng nặng, còn thường xuyên ho khan lợi hại, ăn cơm cũng không có mùi vị, sắc mặt khí sắc trở nên rất kém.

Mộ Dun Trại cảm thấy không đúng, đem Bộ Mạch Nhiên gọi tới hỏi nguyên nhân.

Bộ Mạch Nhiên nói mình sẽ chữa trị, thần thái như bình thường vô cùng nghiêm cẩn thản nhiên.

Mộ Dung Trại cùng Mộ Dung Phúc nghĩ ngợi một chút, Bộ Mạch Nhiên ngay cả đứt lìa chân còn có thể cứu về, đem người thiếu chút nữa tắt thở cứu sống, chẳng lẽ một căn bệnh phong hàn nho nhỏ có thể làm khó nàng sao? Khẳng định là không nói chơi.

Nghĩ chuyện như vậy, hai người kiềm chế nghi hoặc trong lòng, không dám tiếp tục nghi ngờ y thuật của nàng, vẫn là thành thành thật thật uống thuốc.

Vài ngày, tiếp vài ngày nữa, bệnh của Mộ Dung Trại rốt cuộc tốt lên, do đó, danh tiếng của Bộ Mạch Nhiên cũng lớn hơn nhiều.

Bởi vì đem một Mộ Dung Trại bệnh phong hàn bình thường chữa thành ho lao, sau đó đem hắn ho lao chữa khỏi, đã tiêu tốn không ít tiền, qua hai tháng, thân hình mập mạp của Mộ Dung Trại chỉ còn một nửa. Sắc mặt hồng nhuận cũng trở nên tái nhợt héo hon, bộ dáng rất đáng thương, một bộ bệnh nặng mới khỏi.

Việc này ngay cả lão Hầu gia cùng Hầu phu nhân cũng bị kinh động, từ lúc bắt đầu đã tuyên bố muốn đem đầu của Bộ Mạch Nhiên chặt bỏ, sau đó do các đại phu khác không thể chữa khỏi, cho nên chỉ có thể tiếp tục dùng Bộ Mạch Nhiên.

Nhưng hiện tại ánh mắt mọi người nhìn nàng đã thay đổi, người cùng Bộ Mạch Nhiên tiếp xúc cũng ít hơn, cũng không có chuyện gì lại có nam nhân ở trước mặt nàng qua lại.

Đối với chuyện này, Bộ Mạch Nhiên rất là vừa lòng. Nàng vẫn như cũ tự đắc vui vẻ đợi ở trong phòng của mình, làm tốt việc viết sách y của mình, giống như người bị nghị luận bên ngoài không phải là mình.

Sau khi bệnh Mộ Dung Trại tốt lên, phiền toái của Bộ Mạch Nhiên cũng bắt đầu.

Nhìn ánh mắt trách cứ nén giận của lão Hầu gia, Bộ Mạch Nhiên dương dương tự đắc, ngạo nghễ nói: "Lão Hầu gia, lúc trước Mạch Nhiên cũng đã nói qua, ta chưa từng trị qua bệnh phong hàn, ta am hiểu các chứng bệnh khác, còn đề nghị tiểu Hầu gia thỉnh cao minh, nhưng hắn lại phủ định, không phải ta không trị. Không có biện pháp, ta chỉ có thể đợi phong hàn chuyển thành ho lao, sau đó mới trị được."

Bộ dáng của nàng rất thoải mái, lại thành công làm cho gân xanh trên trán đám người lão Hầu gia bạo khởi, âm u nhìn nàng.

"Ngươi không sợ ta đem ngươi trị tội sao? Ngươi nghĩ ta không có biện pháp trị tội ngươi?"

Âm thanh lão Hầu gia trầm thấp, yêu thương nhìn Mộ Dung Trại xanh xao gầy yếu, lúc đảo mắt lại nhìn Bộ Mạch Nhiên, thái độ lạnh lùng hẳn.

Bộ Mạch Nhiên lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Ta lúc trước đã suy nghĩ kỹ, ta làm vậy cũng đã chuẩn bị tình huống tồi tệ nhất, tuỳ tiện ngài muốn thế nào cũng được, dù sao ngài là Hầu gia quyền cao chức trọng, mà ta chỉ là một lang trung giang hồ nho nhỏ."

Nhìn nàng mang bộ dạng khí định thần nhàn, lão Hầu gia không khỏi cảm thấy đau đầu. Hắn tất nhiên biết con mình là dạng đức hạnh gì, cho nên thất vọng mới đến chỗ khác định cư. Lần này trở về cũng là biết được chuyện làm ra quá lớn. Hắn tự nhiên biết không thể qua loa định tội Bộ Mạch Nhiên, nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng không biết hối cải của nàng, trong lòng liền vô cùng phiền chán, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không biết làm sao cho phải.

"Cha, người nhất định phải làm chủ cho con, yêu nữ này lại dám đối với con như vậy. Không khiến cho nàng chịu chút đau khổ, nàng liền cho là người Hầu phủ chúng ta dễ khi dễ." Mộ Dung Trại mặc trường bào thêu tơ vàng, đầu đội mũ nạm tơ vàng hung hăng liếc nàng mình cái, thở phì phì lắc cánh tay lão Hầu gia.

Bộ Mạch Nhiên mỉm cười. Người này sau khi giảm béo thật ra cũng có vài phần dễ nhìn hơn, cùng Hầu phu nhân vừa mới trở về có chút gống nhau, đều là dáng vẻ thanh tú.

"Ánh mắt của người như vậy là sao?" Mộ Dung Trại chạm vào ánh mắt Bộ Mạch Nhiên đang nhìn mình, không biết phải như thế nào, cả người cảm thấy vô cùng kỳ quái, liền lớn tiếng hét lên, da mặt đã có chút đỏ ửng.

Bộ Mạch Nhiên quay mặt đi, nhìn lão Hầu gia.

Lão Hầu gia đau đầu nhìn một màn trước mắt, quay đầu hỏi: "Trại nhi, con nói nên làm như thế nào?"

"Đương nhiên là giam vào đại lao, sau đó xử tử."

Hắn lớn tiếng chỉ vào Bộ Mạch Nhiên, thấy sắc mặt nàng vẫn như thường, lại thấy sắc mặt phụ thân mình trầm xuống, nghĩ nghĩ, lập tức sửa lại lời nói: "Nếu không, con cho nàng ta một cơ hội chuộc lỗi, nàng có thể làm tiểu thiếp của con, con đây sẽ không truy cứu tội lỗi của nàng."

Lão Hầu gia vừa nghe, sắc mặt trở nên trầm tư. Hắn là người từng trải, hiểu biết cũng coi như là nhiều, vừa nhìn sắc mặt cũng đã biết con trai mình đang suy tính cái gì.

Hắn lại nhìn nhìn Bộ Mạch Nhiên, cảm thấy nàng lâm nguy không sợ, tuổi còn trẻ nhưng lại gan dạ sáng suốt, tuy rằng là thân phận người giang hồ không rõ ràng, nhưng y thuật thật sự cao minh, trong lòng hắn cũng âm thầm thưởng thức nàng mấy phần. Lúc này nghe con trai nói như vậy, cũng hiểu được đây là ý kiến hay. Tối thiểu, nàng có thể khống chế được nó, về sau Trại nhi sẽ chậm rãi hiểu biết, mà không phải gống như hiện tại cái dạng này, làm cho hắn phiền đến đau lòng.

Cho nên sắc mặt lão Hầu gia cũng thoải mái lên, vuốt râu nhìn Bộ Mạch Nhiên, mỉm cười, chờ đợi nàng bày tỏ thái độ.

"Ta tình nguyện ngồi tù." Bộ Mạch Nhiên cũng mỉm cười lên tiếng, âm thanh rất thấp, cũng rất thanh thuý, đủ để cho tất cả mọi người ở đây nghe rõ.

Sắc mặt Mộ Dung Trại lúc trắng lúc hồng, mặt mũi hắn đều quăng sạch, quát lên: "Làm sao vậy? Chẳng lẽ ta đường đường là một tiểu Hầu gia lại không xứng với một đại phu nho nhỏ như ngươi?"

"Là ta không xứng với ngươi." Bộ Mạch Nhiên nhẹ giọng nói, cúi đầu, ở trong mắt mọi người ở đây tựa hồ là tự ti mới cúi đầu.

"Ngươi, ngươi. Ta thấy ngươi rất tốt." Âm thanh Mộ Dung Trại thấp xuống, nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên.

"Vô luận thế nào, ta cũng sẽ không đáp ứng." Bộ Mạch Nhiên lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt kiên định, nào có một chút tự ti nào như người khác nghĩ?