Chương 17: Rời Khỏi Hầu Phủ

Edit: Khuynh Khuynh

______________________________

Diêm Liệt Dương thấy thế, vừa lòng gật nhẹ đầu, nhìn Bộ Mạch Nhiên, nói: "Vậy ngươi, theo ta trở về đi."

Bộ Mạch Nhiên nhìn hắn, thở dài, kỳ thật nàng có thể tự mình thoát ra, nhưng nếu bây giờ mọi chuyện đã đi đến bước này, vậy thì cứ theo bậc thang mà hắn đã cho để xuống thôi, dù sao như vậy sẽ không cần tốn sức của mình, hơn nữa vừa rồi nàng quan sát cách Diêm Liệt Dương làm việc, cảm thấy có lẽ ở bên cạnh hắn, sẽ tốt hơn ở trong tay Mộ Dung Trại nhiều lắm.

"Đi thu dọn đồ đạc đi, ta chờ ngươi." Diêm Liệt Dương trầm giọng nói, thẳng tắp đứng trong đại sảnh.

Bộ Mạch Nhiên yên lặng gật đầu, dưới sự dẫn dắt trong vẻ mặt trợn mắt há mồm của Mộ Dung Phúc mà đến sương phòng mình nghỉ tạm.

"Tiểu thư, đi với Diêm thiếu rất tốt, hắn sẽ không làm gì người." Mộ Dung Phúc nhỏ giọng nói, lại kêu gia nhân ở phía sau hỗ trợ thu thập này nọ.

Bộ Mạch Nhiên lắc đầu, nói: "Các ngươi đều ở bên ngoài chờ đi, ta tự mình thu dọn là được rồi."

Mộ Dung Phúc không có cách nào khác, đành phải ở bên ngoài đợi.

Chỉ một lát sau, Bộ Mạch Nhiên đã đem hành lý của mình thu dọn gọn gàng, nàng nhìn chung quanh căn phòng mình đã ở hơn hai tháng, dừng lại một chút, đi đến trước thư án, viết một phương thuốc cho lão Hầu gia.

Bột nhân sâm, mỗi lần ba tiền, gạo tẻ năm mươi tiền. Gạo tẻ thêm nước nấu cháo, sau khi cháo sôi thì mở nắp, có thể ăn khi ấm. Mỗi ngày đều ăn, ăn liên tiếp ba mươi ngày là được.

Hoặc cũng có thể nấu canh phật thủ, canh này càng đơn giản hơn, chỉ cần ba mươi tiền vỏ phật thủ, năm quả trứng cút, thêm nước vào nấu canh. Sau khi canh chín bỏ đi vỏ phật thủ, ăn trứng, mỗi ngày ăn một lần, khoảng mười lăm ngày có thể khỏi.

Hai lựa chọn, hẳn sẽ có một loại hắn thích.

Bộ Mạch Nhiên âm thầm gật đầu, lão Hầu gia này không cùng một loại người với Mộ Dung Trại, khuôn mặt coi như hiền lành, cũng không làm khó nàng, cho nên nàng mới vì hắn mà suy nghĩ một chút.

"Lại đây, ngươi đem phương thuốc này cho lão Hầu gia, hắn tự nhiên sẽ biết."

Bộ Mạch Nhiên thổi khô mực, nhìn nét chữ xinh đẹp trên giấy Tuyên Thành, mỉm cười, đưa nó cho Mọ Dung Phúc đang đứng ở cửa.

Tinh thần ảo não không phấn chấn, xương sống thắt lưng đau, tứ chi vô lực, sắc mặt xanh xao, xem ra lão Hầu gia quả thực là chuyện phòng the không thuận. Nàng nhớ lại hôm trước trong lúc vô tình nghe được lão Hầu gia cùng Hầu phu nhân nói chuyện, không khỏi buồn cười.

Những chuyện này người người đều giấu kín như bưng, không dễ dàng nói ra, càng không đi tìm đại phu, huống chi là người có thân phận cao quý như vậy.

"Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm."

Mộ Dug Phúc camg lấy phương thuốc, cúi đầu xuống, đứng yên.

Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, đeo tay nải của mình lên vai, theo bọn họ đi ra ngoài.

Sau khi vào đại sảnh liền thấy Diêm Liệt Dương cùng Mộ Dung Tại đang nói chuyện, bất quá cả đại sảnh chỉ có âm thanh của Mộ Dung Trại, ánh mắt Diêm Liệt Dương thuỷ chung nhìn xuống bàn, hoặc đôi khi sẽ ngắn gọn đáp lại.

"Tiểu Hầu gia, Diêm thiếu gia, Bộ cô nương đến rồi."

Mộ Dung Phúc bước lên phía trước, khom mình hành lễ nói.

Diêm Liệt Dương nhìn thoáng qua Bộ Mạch Nhiên lẳng lặng đứng trong đại sảnh, chỉ thấy mái tóc dài đen óng của nàng dùng một cây trẫm gỗ búi lên, một thân lam y nhè nhẹ, thân hình băng cơ ngọc cốt. Khoé mắt nâng lên, mắt một mí không có vẻ khô khan, ngược lại bởi vì ánh mắt lạnh lùng khi nhìn người khác mà tăng thêm một phần mị lực, khoé miệng vi kiều, lúc nheo mắt lại tựa như tựa tiếu phi tiếu, thực giống như một đoá sen mới nở, trong thanh nhã lộ ra vài phần quyến rũ.

Hô hấp Diêm Liệt Dương căng thẳng, không để ý tới người khác, trực tiếp đến gần Bộ Mạch Nhiên, hướng về phía Mộ Dung Trại, chắp tay nói: "Tiểu Trại, chúng ta phải đi đây."

"Ừ, nhớ rõ phải giúp ta giáo huấn nàng thật tốt."

Sắc mặt Mộ Dung Trại có chút không vui, bất quá vẫn là nói chuyện giữ lời, để cho Bộ Mạch Nhiên đi.

Thấy bọn họ đi rồi, Mộ Dung Trại âm thầm hỏi: "Quản gia, ngươi nói Diêm Liệt Dương vì sao phải hướng chúng ta muốn nàng? Chẳng lẽ hắn thật sự muốn ta lấy lại công đạo sao?"

"Lão nô cũng không biết tâm tư Diêm thiếu gia, người nọ luôn hỉ giận không lộ ra mặt. Hoặc là, Diêm thiếu gia thật sự muốn thay người lấy lại công đạo."

Mộ Dung Phúc cúi người, cẩn thận nói.

"Hừ hừ, hắn làm sao có thể? Lúc trước sao không tốt, bây giờ cố tình lại hướng ta đòi người. Trước kia cũng chưa từng thấy hắn tốt như vậy. Hừ, theo ta thấy, hắn cũng coi trọng nha đầu kia."

Mộ Dung Trại rất là khinh thường. Hắn bằng tuổi với Diêm Liệt Dương, người lớn hai nhà luôn giao hảo, cho nên bọn họ cũng trở thành đối tượng hai nhà muốn con cháu quen thân.

Từ nhỏ, hắn đã ra ngoài quậy phá, chơi đùa. Không giống Diêm Liệt Dương, tuy rằng trước đây cũng thích ngoạn nháo, nhưng binh thư cùng võ công lại học tập thật giỏi, mười lăm tuổi liền theo phụ thân lên chiến trường, hiện tại đã trở thành tướng quân tiếng tăm lừng lẫy.

Hiện tại, trong mắt các trưởng bối trong nhà, một cái tiểu Hầu gia như hắn tự nhiên là thua kém một tướng quân đã kiến công lập nghiệp. Nhưng nói thật, hắn vốn sẽ không nghĩ nhiều, mỗi người có cách sống của mình, hắn cảm thấy mình sống tốt, có thể tận tình hưởng lạc, giống loại sống khắc khổ như Diêm Liệt Dương, hắn không quen nhìn, cũng sẽ không làm.

Nhưng cố tình, lão phụ thân thích ở trước mặt hắn lải nhải Diêm Liệt Dương có bao nhiêu tốt, làm cho hắn từ không phiền cũng phải phiền. Cửu nhi cửu chi*, hắn cũng không còn cùng Diêm Liệt Dương thân thiết như trước, ngược lại có chút chán ghét. Bây hắn, hắn ta lại dùng thủ đoạn cường nghạnh đoạt đi Bộ Mạch Nhiên mà hắn yêu thích, khiến cho hắn đối với Diêm Liệt Dương càng không vừa mắt.

*Dần dần, cứ như thế.

Mộ Dung Phúc thấy bộ dạng này của tiểu Hầu gia, tất nhiên cũng rõ ràng tâm tư của hắn. Chẳng qua, nhớ tới Bộ Mạch Nhiên, tiểu cô nương giúp mình chữa trị bệnh cũ nhiều năm, tự nhiên cũng không đành lòng để nàng bị tiểu Hầu gia phá huỷ, cho nên hiện tại Diêm thiếu gia mang nàng đi, ngược lại là tốt nhất.

Nhưng hắn dù sao cũng là phó quản gia Hầu phủ, cho nên vẫn phải làm tròn bổn phận: "Tiểu Hầu gia, trên đời nữ tử so với Bộ cô nương không hiếm lạ, người khác thiếu nữ nhân, nơi này của chúng ta cũng không thiếu a!"

Hắn ý vị thâm trường nhìn lướt qua tiểu Hầu gia, tầm mắt lại lướt về hậu viện phía sau, nơi đó có vài nữ tử quốc sắc thiên hương, là những người mà tiêu Hầu gia yêu thích nhất.

"Nhưng những nữ nhân kia lại không có thần thái lạnh lùng của nàng, phá lệ hấp dẫn."

Ánh mắt Mộ Dung Trại híp lại, tâm tình vẫn là không thoải mái.

Mộ Dung Phúc vì thế cạn lời.

.........................

Diêm Liệt Dương cùng Bộ Mạch Nhiên song song đi ra ngoài, chờ sau khi ra khỏi Hầu phủ, Diêm Hoạ cùng Diêm Kỳ chờ bên ngoài liền tiến lên nghênh đón.

"Thiếu gia, không có việc gì chứ?"

Diêm Kỳ thấp giọng hỏi.

"Còn có thể có chuyện gì, tiểu Hầu gia có thể làm gì thiếu gia?"

Diêm Hoạ lẩm bẩm nói, ánh mắt như có như không nhìn Bộ Mạch Nhiên.

"Ta chỉ sợ tiểu Hầu gia kia ra chuyện gì đó, hắn bị người ta chỉnh, nói không chừng lại giận có đánh mèo lên thiếu gia." Diêm Kỳ cảnh giác nhìn vào đại môn Hầu phủ.

Diêm Liệt Dương liếc bọn họ một cái, nói: "Sẽ không. Được rồi, chúng ta trở về thôi." Nói xong liền dẫn đầu bước về phía trước.

Bộ Mạch Nhiên nhìn thoáng qua Diêm Hoạ cùng Diêm Kỳ, nhận ra bọn họ là hai gã sai vặt năm đó, qua mười ba năm, bọn họ đã trở thành những nam tử cường tráng, toả ra chính khí nam tử. Bất quá tính cách tựa hồ không chút thay đổi, Diêm Hoạ so với Diêm Kỳ vãn là hoạt bát hơn một chút.

Chẳng qua, xem ánh mắt bọn họ nhìn về phía nàng, coi ra bọn họ cũng không còn nhớ ra nàng, cũng không biết nàng là nữ hài năm đó được bọn họ hầu hạ tắm rửa.

Khi đó bọn họ đã mười hai, mười ba tuổi, ngay cả bọn họ cũng không nhớ nàng, đứa nhỏ tám tuổi như Diêm Liệt Dương sao có thể nhớ đây?

Nghĩ đến đây, Bộ Mạch Nhiên liền yên lòng.

Kỳ thật, nàng cũng không biết vì sao mình lại rồi rắm vấn đề Diêm Liệt Dương "nhớ hay không nhớ" đến mức như vậy? Nhưng trực giác nói cho nàng, qua đi là trôi qua, bây giờ nhìn đến Diêm Liệt Dương, tốt nhất là không cần cùng hắn tạo ra quan hệ gì.

Một đường nghĩ, nàng đi ở giữa mấy người, không mấy chốc đã tới cửa Diêm phủ.