Chương 7: Đừng Để Ý Đến Mấy Thứ Vô Bổ

Ngoài tấm ga giường, Lộ Niên Niên còn nhét rất nhiều đồ đen vào trong phòng cô.

Lộ Tuệ Tuệ nháy mắt.

"Bố cũng đã đọc rồi à?"

"..."

Lộ Cảnh Sơn sượng nên ho khẽ một tiếng, rũ mắt nhìn con gái trước mặt, trầm giọng nói.

"Tuệ Tuệ đừng để ý mấy thứ vô bổ trên mạng nhé, bố đã cho người xử lý rồi."

Lộ Tuệ Tuệ hơi ngẩn ra, nhanh chóng nói.

"Không cần xử lý đâu ạ."

"Không cần ư?"

Lộ Cảnh Sơn nhíu mày.

"Tại sao vậy con gái?"

Sau khi nhìn thấy ảnh của Lộ Tuệ Tuệ, Lộ Cảnh Sơn đã cho người điều tra thu thập tất cả thông tin về cô và đưa đến văn phòng của mình. Ông đã biết tất cả thông tin được công khai trên mạng của cô.

Ké fame, ăn vạ, kỹ năng diễn xuất kém, cãi nhau với diễn viên trong phim trường, bắt nạt trợ lý, vv...

Lộ Cảnh Sơn không tin những gì được viết trên mạng, nhưng những điều đó rõ rành rành trước mặt ông.

Ông không thể thay đổi những điều đã xảy ra trong quá khứ, chỉ có thể bù đắp cho cô theo cách của mình, con gái làm sai, người bố này sẽ bồi thường.



Cũng như vậy, với tư cách là một người bố, Lộ Cảnh Sơn không thể chịu đựng việc con gái mình bị mắng chửi. Ở phương diện này, Lộ Cảnh Sơn là một người bênh vực người mình vô điều kiện, vậy nên ông đã sắp xếp người gỡ bỏ những hot search về Lộ Tuệ Tuệ, xóa bỏ những thông tin tiêu cực về cô trên mạng.

Lộ Tuệ Tuệ nghĩ về cốt truyện của cuốn tiểu thuyết, sau khi nguyên chủ trở về nhà, Lộ Cảnh Sơn đã gỡ bỏ hot search chỉ trích cô, nhưng không ngờ hành động này không chỉ không làm giảm lượng người mắng cô, mà ngược lại còn ngày càng nhiều hơn.

Cộng đồng mạng ghét nhất cái kiểu xóa hot search như thế này.

Lộ Tuệ Tuệ trầm ngâm một lúc và đưa ra câu trả lời.

"Con nghĩ việc gỡ hot search không thể giải quyết tận gốc vấn đề được đâu ạ."

Cô nhìn Lục Cảnh Sơn với đôi mắt phượng xinh đẹp trong trẻo tương tự Tô Từ.

"Bố có tin con không?"

Lộ Cảnh Sơn vội vàng tỏ thái độ.

"Tất nhiên bố tin con rồi."

"Vậy, trước tiên bố có thể không can thiệp vào việc này được không ạ?"

Lộ Cảnh Sơn định nói thêm gì đó, nhưng khi đối mặt với ánh mắt của con gái, ông không thể nói từ chối.

"Thôi được rồi, nhưng nếu gặp chuyện thì con nhất định phải tìm bố nhé. Bố có thể giải quyết mọi thứ cho con."

Lộ Tuệ Tuệ: "Vâng ạ."

---



Không lâu sau, Lộ Niên Niên và dì Dương đi từ tầng trên xuống.

Mặt cô ấy đỏ ửng, không biết là do mệt hay do bối rối.

Đến bàn ăn và ngồi xuống, Lộ Tuệ Tuệ chú ý thấy Lộ Niên Niên lén nhìn cô một cái.

Cái nhìn đó có chút e thẹn của một cô gái nhỏ.

Lộ Tuệ Tuệ: ?

Cả gia đình quây quần bên nhau thưởng thức bữa tối. Trong lúc ăn, Lộ Cảnh Sơn bất ngờ nói một câu.

"Tốt quá, thật tốt."

Lộ Tuệ Tuệ quay đầu nhìn, ông có phần kích động, tay cầm đũa run nhẹ.

Trong một khoảnh khắc cô cảm thấy lúng túng, bỗng nhiên có một ảo giác như thể tại thời điểm này, cô chính là nguyên chủ. Cô có thể cảm nhận được tình cảm của bố mình, người có mối quan hệ huyết thống với cô.

Sự phấn khích, hạnh phúc và buồn bã.

Lộ Niên Niên cũng bất ngờ đỏ mắt, cô ấy cắn môi, đáng thương nói.

"Bố ơi, chị mới về, bố đừng làm chị sợ."

Lộ Cảnh Sơn lập tức kiềm chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng nói.

"Tuệ Tuệ, con đừng sợ, bố chỉ là kích động quá thôi."

Lộ Tuệ Tuệ: "... Con không sợ."