Chương 8: Cảm Ơn Chị

Cô nhìn vào đôi mắt Lộ Cảnh Sơn, không biết nên nói gì để an ủi ông. Sau khi suy nghĩ một lúc, Lộ Tuệ Tuệ dùng đũa chung gắp một miếng thịt kho tàu cho ông.

Nhìn thấy miếng thịt đó, sự kích động mà Lộ Cảnh Sơn vừa đè xuống lại trỗi dậy.

"Cảm ơn con gái."

Lộ Tuệ Tuệ nhẹ nhàng đáp lại. Vừa định để đôi đũa chung xuống thì lại nhìn thấy Lộ Niên Niên cẩn thận bưng bát lên, mắt nhìn cô đầy mong đợi.

Hai người cùng nhìn nhau, Lộ Tuệ Tuệ ngẫm lại hành động của cô ấy, ngập ngừng gắp một miếng thịt đưa về bát của cô ấy.

Còn chưa kịp đặt vào bát của cô ấy, Lộ Niên Niên đã chủ động bê bát lên nhận lấy, cười tươi nói:

"Cảm ơn chị ạ."

"..."

Bữa ăn kết thúc, Lộ Tuệ Tuệ ăn no căng.

Sau khi cô gắp thức ăn cho hai người, bỗng nhiên hai người này bắt đầu gắp thức ăn lại cho cô, bảo cô thử món này một chút, món kia một chút, Lộ Tuệ Tuệ hoàn toàn không từ chối được sự nhiệt tình của họ.

---

Sau khi ăn xong, Lộ Niên Niên hỏi cô có muốn đi xem phòng không, Lộ Tuệ Tuệ không từ chối.

Phòng của hai chị em ở tầng ba, một bên là phòng của Lộ Niên Niên, một bên là phòng của Lộ Tuệ Tuệ. Lộ Cảnh Sơn luôn mong ngóng tìm lại con gái ruột của mình, vì vậy trong quá trình thiết kế nhà, ông đã để ra một không gian để làm phòng cho cô.

Mở cửa phòng, Lộ Niên Niên ngay lập tức quan sát biểu cảm của Lộ Tuệ Tuệ.



"Chị ơi, chị có thích không?"

Lộ Tuệ Tuệ nhìn vào căn phòng rộng rãi sáng sủa, được dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp trước mặt, từ đáy lòng cô thực sự rất thích.

Phong cách tổng thể của căn phòng đã được quyết định từ trước, tường màu trắng, một số thiết kế trang trí được thêm sau đó, bộ chăn trên giường được thay bằng màu vàng cam dịu dàng, bên cửa sổ có một bó hoa hồng phấn, xinh xắn và nữ tính.

Để ý thấy ánh mắt của Lộ Tuệ Tuệ, Lộ Niên Niên sờ chóp mũi mình, chột dạ nói.

"Bó hoa này là em mới mang từ phòng em qua đây."

Lộ Tuệ Tuệ nhìn Lộ Niên Niên, nghĩ về thông tin được viết trên Baidu, cô đoán: "Trước đã để hoa tulip ở đó phải không?"

Lộ Niên Niên gật đầu.

Cô ấy sẽ không còn tin tưởng vào Baidu nữa.

"Cái này thì đúng."

Cô nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Lộ Niên Niên, nói với cô ấy.

"Chị thích hoa tulip thật."

"Vậy ạ?"

Mắt của Lộ Niên Niên sáng lên.



"Vậy bây giờ em đi lấy cho chị ngay đây."

"... Ừm."

Nhìn Lộ Niên Niên lại chạy ra khỏi phòng, Lộ Tuệ Tuệ bất giác cười khẽ.

Cô nhận ra Lộ Niên Niên khác xa so với những gì được viết trong tiểu thuyết, rõ ràng là một cô bé dễ thương.

Sau khi mang hoa tulip tới, Lộ Niên Niên lén nhìn Lộ Tuệ Tuệ, thử hỏi.

"Bó hồng phấn này em mang về nhé?"

Đó là hoa người cô ấy thích tặng.

Lộ Niên Niên lại chạy đi chuyến nữa, khi quay lại, Lộ Tuệ Tuệ đã vào phòng thay đồ.

Trong phòng thay đồ có giày dép, túi xách và nhiều bộ quần áo hợp với cô, nếu không ngoài dự đoán của cô thì có vẻ như Lộ Cảnh Sơn đã sắp xếp cho người mang đến nhà.

Lộ Niên Niên giới thiệu sơ qua cho cô, sợ cô sẽ thấy phiền nên không ở lâu trong phòng của Lộ Tuệ Tuệ.

Trước khi đi, cô ấy nhắc nhở Lộ Tuệ Tuệ.

"Chị muốn gì thì có thể gọi cho em bất cứ lúc nào."

Lộ Tuệ Tuệ đồng ý.

Sau khi cô ấy đi, Lộ Tuệ Tuệ đi quanh phòng một vòng, lúc này mới nằm phịch lên giường.