Bị gã dùng sức trâu xô đẩy lùi về phía sau vài bước, Tống Giản còn chưa kịp mở miệng, gã đã làm ầm lên, “Biết rượu này bao nhiêu tiền một chai không? Đều có thể ngang với thù lao đóng phim của cậu, một diễn viên nhỏ bé như cậu ngày thường cũng không có cơ hội nếm thứ quý giá như vậy đâu.”
Vừa nói, tay gã run như bị bệnh Parkinson đổ tràn đầy một ly, ánh mắt hống hách ra hiệu cho Tống Giản uống hết.
Kẻ bên cạnh thò qua xem trò hay, ngữ khí nghe không ra là mỉa mai hay cười nhạo, “Một chai rượu đổi được đại ngôn khu Châu Á- Thái Bình Dương, tiền kiếm được chắc chắn không lỗ nha!”
Từ đầu đến cuối, trên mặt Tống Giản cũng chưa hiện ra b·iểu t·ình thừa thãi nào, lạnh lùng lãnh đạm, loáng thoáng lộ ra một tia khinh thường.
“Sao cưng không uống, hay chờ tôi đút cho em?”
Gã đàn ông xăm hình cười một cách tục tĩu, làm bộ muốn quàng tay qua vai Tống Giản.
Ai ngờ, cậu né sang bên cạnh làm gã lao vào không trung, mặt mũi nháy mắt bị vứt sạch.
“Đừng không biết ——” tốt xấu.
Chưa kịp nói hai chữ cuối cùng, gã đã bị một nụ cười chế chạo cắt ngang.
Tống Giản nhìn gã bằng ánh mắt châm chọc, “Ông là túi đựng rác à? Như vậy cũng có thể diễn.”
Gã đàn ông xăm hình trong khoảnh khắc lạnh mặt, lén liếʍ môi nhìn hưng phấn, không nghĩ tới Tống Giản lại dũng cảm như vậy.
Vị này chính là Liễu Khánh Nam, Thái Tử Liễu gia ở thành phố Trùng Khánh, đồng thời là người đứng đầu GM.CK khu Châu Á Thái Bình Dương.
Là một thương hiệu xa xỉ nổi tiếng thế giới, GM hoạt động trên nhiều lĩnh vực như quần áo, trang sức, làm đẹp, không có minh tinh nào là không muốn hợp tác cùng, Tống Giản ăn gan hùm mật gấu, cư nhiên dám đắc tội đến ông chủ cao quý như vậy.
Tiểu trợ lý sợ hãi, sợ vị này sẽ đánh người trong cơn tức giận nên vội vàng chắn trước mặt Tống Giản, lắp bắp giải thích, “Anh ấy…… Uống nhiều quá, ngài đại nhân đại lượng, đừng cùng con ma men so đo.”
“Được, uống nhiều quá đúng không?” Liễu Khánh Nam bắt lấy cánh tay tiểu trợ lý, kéo cậu ta sang một bên, “Tao đương nhiên sẽ không tin lời nói lúc say là sự thật, nhưng đúng là thằng nhóc này xúc phạm tao, chờ sáng mai tỉnh lại, bảo cậu ta lăn tới trước mặt tao xin lỗi.”
Lời nói gay gắt được nói ra trước mặt Tống Giản, cậu ta muốn tìm lối thoát cho mình, nhưng đồng thời cậu ta cũng không nuốt trôi khẩu khí này.
Tiểu trợ lý chắp tay trước ngực, vội vàng nói “Nhất định nhất định”,sau đó nửa đẩy nửa kéo Tống Giản ra cửa.
Thẳng đến khi cách hộp đêm hơn trăm mét, tiểu trợ lý mới buông lỏng tay, cậu ta khua tay ở trước mắt Tống Giản, “Đại ca à, anh say thật hay sao vậy? Thân phận của Liễu Khánh Nam anh không phải không biết, tại sao anh còn chọc vào hắn ta làm gì?”