Chương 2: Không phải mơ

Tiếng gõ cửa dồn dập đã đánh thức thiếu niên đang nép mình bên cạnh bồn rửa tay.

Cậu cong một chân, sợi tóc ướt đẫm và nhỏ giọt.

Nhấc mí mắt nặng trĩu lên, cậu nhìn thấy logo quen thuộc trên tường, đôi mắt lạnh lùng cùng tĩnh lặng tựa biển sâu trong hiện lên một tia kinh ngạc.

Đây là câu lạc bộ giải trí nơi cậu thường lui tới.

Dưới tác dụng của rượu, Tống Giản đầu đau như búa bổ, nhưng đầu óc lại tỉnh táo lạ thường.

Không phải cậu đang tham gia dự tiệc du thuyền mà ch·ết đuối sao? Tại sao vừa mở mắt ra lại đang ở “Tôn đêm”?

Hả?

Cậu nhanh chóng rà soát cơ thể và nhìn thấy trên cánh tay trái có vết bầm tím, vừa chạm vào liền đau, chứng minh không phải đang nằm mơ.

Nếu cậu nhớ không lầm thì đây hẳn là vết thương bảy năm trước cậu treo dây thép đυ.ng vào trên cây chịu thương, tổ đạo cụ đối với mấy tiểu diễn viên nhỏ bé như cậu không để ý, vấp ngã đó là chuyện thường ngày.

Sau một lúc bình tĩnh ngắn ngủi, Tống Giản hai tay chống vào vách tường đứng dậy, từ trong gương, cậu nhìn thấy một gương mặt tràn đầy collagen không hề thời gian bào mòn..

Đồng tử trong veo, đôi mắt sáng ngời, khóe môi hơi nhếch lên, ẩn giấu vẻ không cam lòng cùng kiêu ngạo không thể giấu, thần thái trẻ trung khí phách.

Thử thăm dò sờ lên gò dưới của cô, làn da căng mọng đàn hồi khiến Tống Giản hoàn toàn không tin xúc cảm trên tay mình.

Tuổi trẻ là vốn là quý nhất, dù không trang điểm cũng không nhìn thấy khuyết điểm, sau này phẫu thuật thẩm mỹ cũng không đạt được hiệu quả như vậy.

Cậu mở vòi, rửa mặt bằng nước lạnh làm chính mình duy trì thanh tỉnh.

Tống Giản mở cánh cửa gỗ nặng nề ra, tiểu trợ lý đang đứng bên ngoài với vẻ mặt đầy mặt lo lắng, vừa nhìn thấy cậu, thần kinh căng chặt của cô rõ ràng thả lỏng lại.

“Giản ca, anh đi vào lâu như vậy không ra, em còn tưởng anh say rồi.”

Tống Giản không để ý đến lời nói của cô, xoa xoa giữa mày, “Điện thoại của anh đâu?”

Tiểu trợ lý đưa qua, Tống Giản ấn nút home, nhìn thấy ngày tháng, cậu thở ra một hơi, nhỏ đến khó phát hiện.

Cậu thật sự không có ch·ết……

Không, chính xác để mà nói thì cậu sau khi ch·ết lại trọng sinh.

Trở lại bảy năm trước.

Tốc độ tiếp nhận nhanh hơn so với tưởng tượng của cậu, không thể phủ nhận kết quả này chính là điều Tống Giản hy vọng nhìn thấy nhất.

Kiếp trước cuộc sống của cậu quá hỗn loạn, có cơ hội bù đắp, không phải rất tốt sao?

Tầm mắt còn chưa có rời khỏi màn hình, bỗng nhiên có người loạng choạng đi tới giật lấy điện thoại của Tống Giản.

“Nào, tới uống tiếp!” Gã đàn ông này uống rượu đến say khướt, dưới cổ còn có một hình xăm lớn, đem chén rượu mạnh mẽ nhét vào tay Tống Giản, “uống hết chén này, đại ngôn khu Châu Á- Thái Bình Dương sẽ thuộc về cưng.”