Núi đồi bao quanh, thực vật tươi tốt.
Gió thổi, cỏ bay, côn trùng kêu vang.
Trong rừng sâu, khói bếp lượn lờ bốc lên, văng vẳng còn có tiếng trẻ con cười đùa, tiếng phụ nữ gọi chồng con về nhà ăn cơm.
Trước giờ Sesshomaru vẫn luôn đi thẳng về phía trước, cho dù gặp phải làng mạc cũng sẽ thẳng tắp đi xuyên qua.
Trên lưng yêu quái hai đầu đang ngồi dào dạt hứng thú Rin và mơ màng sắp ngủ Jaken, Sesshomaru như thường lệ đi tuốt ở đằng trước, chỉ là bây giờ bên cạnh lại có thêm một cô gái váy trắng đi cùng.
Bầu trời trong xanh, ánh nắng len lỏi, cái nóng mùa hè vẫn chưa nguôi, tiếng chim kêu ríu rít lại làm tăng thêm sự khô nóng, khiến người ta mơ màng buồn ngủ, Jaken chính là ví dụ điển hình nhất. Lúc này nó đã bắt đầu say giấc nồng.
Trái ngược với Jaken, Rin hoàn toàn không bị thời tiết ảnh hưởng, đôi mắt màu hổ phách tò mò nhìn xung quanh, hứng thú vẫn rất cao.
Trong thôn tràn ngập mùi thức ăn, lúc này hầu hết những người dân làm việc cả ngày ngoài đồng đều đã trở về nhà, nhưng luôn có một vài ngoại lệ.
"Yêu quái, yêu quái!" Giọng nói của ông chú trung niên rất to, tràn ngập sự sợ hãi, vang vọng khắp thôn làng.
Tiểu Long Nữ đã quen với cảnh tượng này, mặc dù nàng không hiểu tại sao bọn họ lại sợ yêu quái, hay nói chính xác hơn là tại sao bọn họ lại sợ Sesshomaru. Bởi nàng cảm thấy Sesshomaru trông vẫn rất bình thường mà.
Nhưng không ngờ tới chính là, khi dân làng nghe thấy tiếng kêu của ông chú trung niên, họ không những không đóng cửa lại, thay vào đó họ lại cầm hết những thứ có thể dùng làm vũ khí trong nhà lên, bao vây lấy mấy vị khách từ bên ngoài tới này.
Bên trong đám người có một ông lão có lẽ là thôn trưởng nhìn xem bọn họ vài lần, khi ánh mắt ông ta nhìn về phía Tiểu Long Nữ và Rin thì hơi khựng lại, sau đó cau mày lạnh lùng nói: "Mấy người hãy mau rời khỏi đây đi!"
"Rời khỏi đây, rời khỏi đây..."
Những dân làng khác cũng kêu lên.
Tuy nhiên, Sesshomaru chỉ hơi ngước mắt lên, liếc nhìn xung quanh một cái, rõ ràng là không tỏ ra bất cứ thái độ gì, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy sợ hãi lạnh run, mấy trai trẻ trong thôn trong tay nắm chặt vũ khí, lòng bàn tay toát mồ hôi, thậm chí có vài người nhát gan đều căng thẳng đến mức lùi lại vài bước.
Cảm giác đang đấy giấc nồng bị người khác đánh thức thật sự là không dễ chịu chút nào, ngay cả yêu quái cũng cảm thấy vậy, Jaken bị đánh thức liền cao giọng nói hét toáng lên: "Một đám loài người ngu ngốc, mau tránh ra, đừng có mà chặn đường!"
"Ngài Jaken, tại sao họ lại chặn đường chúng ta?" Rin cảm thấy khó hiểu hỏi.
"Đồ ngốc, quá rõ ràng rồi còn gì nữa? Bởi vì bọn họ là con người còn chúng ta là yêu quái!"
“Ồ.” Rin gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Tiểu Long Nữ có chút mơ hồ, vô thức kéo kéo tay áo của Sesshomaru: "Yêu quái là cái gì?"
Đáng tiếc, Sesshomaru còn chưa kịp trả lời, đám người đột nhiên nhường ra một lối đi, một chàng trai tuấn tú mặc đạo bào màu xanh xám đi ra, nào ngờ khi hắn ta nhìn thấy Tiểu Long Nữ, trong lòng từ mờ mịt, ngạc nhiên đến tràn ngập vui sướиɠ. Nhưng lời tới trước miệng lại chỉ có thể tâm trạng rối bời gọi tiếng: "Long cô nương."
Ánh mắt nàng chuyển từ trên người Sesshomaru chuyển sang người chàng trai mặc đạo bào, đối với cách phát âm cực kỳ quen thuộc của hắn ta, Tiểu Long Nữ trầm ngâm một lúc lâu sao mới hỏi: "Ngươi biết ta sao?"
Trong ánh mắt của chàng trai mặc đạo bào đã tràn ngập ôn nhu ấm áp, nhưng lại sợ xúc phạm đến giai nhân trong lòng, hắn ta ôm quyền chắp tay, rụt rè chờ mong nói: “Tại hạ có duyên đã từng gặp cô nương mấy lần, cô nương có còn nhớ không?”
“Loài người dối trá." Jaken là ai cơ chứ, cho dù nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng ánh mắt tràn đầy tình yêu của chàng trai mặc đạo bào, là người đã khám phá Hồng Trần như Jaken (?) nhìn phát là biết ngay! Lại xem bộ dáng vẫn lạnh lùng lãnh đạm như cũ của Tiểu Long Nữ, sao có thể không biết chàng trai này là yêu đơn phương chứ? Thế nên Jaken mới khinh thường nói thầm ra tiếng.
Dân làng cũng bối rối trước sự chuyển ngoặt này, chàng trai mặc đạo bào này là ân nhân của bọn họ, nhưng thấy ân nhân quan tâm đến cô gái kia như vậy, chẳng lẽ cô gái đó là người trong lòng của ân nhân sao?
Tiểu Long Nữ nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, vẻ mặt ngơ ngác lắc đầu nói: "không quen."
Chàng trai mặc đạo bào trong mắt hiện ra vẻ buồn bã, nào ngờ, Tiểu Long Nữ lại nói tiếp: "Bộ dạng này của ngươi, nhưng thật ra rất giống mấy đạo sĩ của Toàn Chân Giáo."
Chàng trai mặc đạo bào vẻ mặt vui sướиɠ, vội vàng nói: "Tại hạ thật đúng là đệ tử của Toàn Chân Giáo, tên Doãn Chí Bình. Lần đó Triệu sư đệ đã đắc tội cô nương nhiều rồi, mà cô nương lại có lòng tốt tặng thuốc giải cho tại hạ."
Tiểu Long Nữ hiểu ra: "Thì ra ngươi là sư huynh của tên sư phụ không đáng tin trước kia của Quá Nhi."
Doãn Chí Bình có chút dở khóc dở cười trước sự lý giải của Tiểu Long Nữ, nhưng hắn ta chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận. Tuy nhiên, khi ánh mắt hắn ta dừng lại ở trên người chàng trai đứng bên cạnh Tiểu Long Nữ, không, phải nói là nam yêu, hắn ta lập tức trở nên cảnh giác lên, lời nói đã đổi thành tiếng nói của thời đại này, tư thái lễ phép như quân tử: “Tại hạ là Doãn Chí Bình, là bạn của Long cô nương. Không biết ngài là?”
Sesshomaru lạnh lùng liếc nhìn hắn ta một cái, không nói gì, sau đó chuyển sang nhìn Tiểu Long Nữ.
Tiểu Long Nữ vẻ mặt ngơ ngác nhìn hắn: “Hắn là đạo sĩ của toà đạo quan bên cạnh nhà ta, ta không quen biết hắn.” Nàng dừng một chút, trong lúc Doãn Chí Bình sắc mặt lập tức trở nên khó coi, tiếp tục nói: “Hiện tại đã biết. Nhưng không thân."
Sesshomaru nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, sau đó hờ hững nói: "Tránh ra."
Có những người sinh ra đã có sẵn sự quyết đoán, khiến người khác không tự giác được mà thuần phục, dân làng ngơ ngác vô thức lui sang hai bên, ngay cả Doãn Chis Bình cũng không thể không lùi lại vài bước khi đối diện với đôi mắt vàng lạnh nhạt đó.
Đến khi hắn ta bừng tỉnh, thì Tiểu Long Nữ đã lướt qua hắn ta bước đi, hắn ta theo bản năng muốn nắm lấy tay Tiểu Long Nữ nhưng lại bắt trượt.
"Ngươi muốn làm gì?"
Đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Long Nữ, Doãn Chí Bình chỉ có thể cảm thấy trong lòng run lên, hắn ta ánh mắt sáng quắc nhìn nàng: “Hắn là yêu quái đấy!”
Tiểu Long Nữ khó hiểu hỏi: “Thì sao?” Nàng không hiểu, yêu quái thì sao chứ?
Doãn Chí Bình nhìn vẻ mặt ngây thơ mờ mịt của Tiểu Long Nữ, tự nhiên là biết nàng không hiểu yêu quái là gì, nên mới sẽ đi theo Sesshomaru. Vậy nên, hắn ta hít một hơi thật sâu, tiếp tục nói: "Yêu quái là dị loại, không giống con người chúng ta, ở bên cạnh bọn họ sẽ rất nguy hiểm!"
Tiểu Long Nữ không để ý đến Doãn Chí Bình, mà là quay qua nhìn Sesshomaru hỏi: "Ở bên cạnh ngươi rất nguy hiểm sao?"
"Ngươi thấy nguy hiểm sao?" Sesshomaru không trả lời mà là hỏi ngược lại.
Tiểu Long Nữ lắc đầu.
Doãn Chí Bình vội vàng nói: “Long cô nương, hãy nghe lời khuyên của ta, đừng lại chấp mê bất ngộ nữa được không?”
"Chấp mê bất ngộ cái gì? Ở bên cạnh con người thì sẽ không nguy hiểm sao?" Tiểu Long Nữ theo bản năng hỏi lại, không phải là bởi vì nàng nhìn thấy nhiều cảnh con người gϊếŧ hại lẫn nhau, mà là trong đầu nàng hiện lên một vài hình ảnh, bọn họ nói cho nàng biết như vậy là đúng.
Doãn Chí Bình cứng đờ cả người, cổ họng khô khốc không nói nên lời, đúng vậy, ở bên cạnh con người thì sẽ an toàn sao? Cuối cùng, hắn ta cũng chỉ có thể buồn rầu nhìn bóng dáng Tiểu Long Nữ cùng tên nam yêu kia đi xa.
Nhưng hắn ta không tin, không tin vào số phận! Trời cao đã sắp đặt cho hắn ta gặp được Tiểu Long Nữ, vốn tưởng rằng sẽ chỉ là một cái nhìn thoáng qua, lại chưa từng nghĩ tới có một ngày chính mình sẽ không hiểu sao lại lạc vào một thế giới đầy yêu quái, cũng chưa từng nghĩ tới có thể ở thế giới này được gặp lại Tiểu Long Nữ. Hắn ta tin chắc rằng đây nhất định là sự sắp đặt của ông trời!
Lần này, hắn ta quyết sẽ không bỏ cuộc!
Dẫm lên đám cỏ khô mềm mại, Tiểu Long Nữ đột nhiên hỏi: “Sesshomaru, ngươi là yêu quái sao?”
"Ừ" Giọng nói lạnh lùng giống như có thể xua đi hơi nóng của mùa hè, Tiểu Long Nữ gật đầu, nhưng không nói tiếp gì nữa. Im lặng một lát, Sesshomaru đột nhiên hỏi: "Ngươi sợ à?"
"Tại sao phải sợ?"
“Con người trước giờ vẫn luôn sợ yêu quái.” Còn có chán ghét và căm hận nữa.
“Có gì phải sợ chứ?” Ở trong mắt nàng, con người và yêu quái không có gì khác nhau cả.
Sesshomaru không có nói tiếp.
Ai có thể hiểu rõ ràng quan hệ giữa con người và yêu quái chứ? Thế nên sao có thể phán xét ai tốt ai xấu được cơ chứ?