Chương 6:
Cháu gái sờ thứ đó của dượng, còn mở miệng nói ra, nếu chuyện này truyền ra ngoài…
“Cháu biết rồi, chuyện này chỉ trời biết đất biết…”
Sau khi nói xong, Văn Uyển bất ngờ xoay người trở về, cố gắng kiễng mũi chân lên, ngửa đầu nhìn Diệp Liệt Thanh, vẻ mặt hồn nhiên nói:
“Cháu không nói cho người khác biết, vậy lần tới dượng để cháu sờ một lát…”
Diệp Liệt Thanh giơ tay chuẩn bị đánh người, ai ngờ cô gái nhỏ trong lòng giống y như con cá chạch, hắn chưa tới gần trên bụng đã bị người ta sờ soạng một lát.
“Văn…”
“Haizz…” Văn Uyển chạy xa không đợi người ta gọi xong, lập tức đáp: “Cháu ở bên trong đợi dượng ‘ngồi’ với cháu…”
Cái chữ “ngồi” này cắn vừa nặng vừa ái muội, chính là khiến người ta nghe ra được một tầng hương vị sắc tình.
Động tĩnh của bên hai người ầm ĩ rất lớn, rất nhanh khiến mấy em chị em gái của Văn Tuyết chú ý tới.
Trong đó có một người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội trễ ngực màu lam vô cùng nổi bật, người phụ nữ thấy Diệp Liệt Thanh trong mắt có chút sáng lên, ưu nhã xách váy dài lập tức đi về phía Diệp Liệt Thanh.
“Anh rể… Sao muộn như vậy anh mới tới?” Người phụ nữ nói, nhút nhát sợ sệt nhìn người phụ nữ đang ở bên ngoài màn mưa, dịu dàng khuyên nhủ: “Có lẽ lúc này tâm trạng của chị Tuyết không được tốt… Anh xem hay là anh trốn đi một lát trước đã?”
Diệp Liệt Thanh nhíu mày liếc mắt nhìn bên ngoài: “Tôi…”
Còn chưa kịp nói hết câu, Văn Tuyết đã kéo váy dài ướt đẫm đi thẳng về phía hai người: “Diệp Liệt Thanh!”
“Anh đi đâu hả? Vì sao không nghe điện thoại của tôi? Anh nói đi! Anh nói đi!”
Diệp Liệt Thanh không kịp tránh né, mặt và cổ bị móng tay của Văn Tuyết cào ra vết máu: “Cô phát điên cái gì?”
Trong lúc hai người giằng co, bông hoa hồng Văn Uyển để trong túi áo của Diệp Liệt Thanh rơi xuống đất.
Diệp Liệt Thanh thấy thế lông mày giật giật, nghĩ tới tính tình nói một không hai của Văn Uyển, khom lưng muốn vươn tay nhặt lên.
Văn Tuyết mắt tận chân nhanh giẫm lên bông hoa tuổi thọ vốn không nhiều lắm:
“Tôi nổi điên vậy bây giờ anh đang làm cái gì? Diệp Liệt Thanh anh đừng quên! Anh đi đến ngày hôm nay là dựa vào ai?”
Nghe thấy thế, hai người bên cạnh người phụ nữ váy lam trong mắt hiện lên chút trào phúng, trước khi cúi đầu nhỏ giọng khuyên nhủ:
“Chị Tuyết… Đừng như vậy… Còn có người ngoài ở đây…”
“Cô câm miệng! Cô là cái thá gì! Hai vợ chồng chúng tôi cãi nhau đâu tới lượt cô xen miệng! Còn cần cô ra mặt thay anh ta!”
Văn Tuyết không lưu tình mắng chửi khiến người phụ nữ lập tức đỏ mắt, cúi đầu lau nước mắt sau đó xoay người rời đi.