Chương 7: Ngu ngốc

Chương 7: Ngu ngốc

Diệp Liệt Thanh không có hứng thú quanh co lòng với đối với phụ nữ, thấy hoa đã bị Văn Tuyết giẫm nát, cũng không có tâm tư nhặt, xoay người muốn đi.

“Anh đi đâu? Hôm nay anh không nói rõ thì anh đừng hòng đi!”

Văn Tuyết kéo áo Diệp Liệt Thanh chơi la lối khóc lóc ở trong đại sảnh, chỉ một lát sau đã có không ít người tới xem.

Mấy chị em thấy thế, vội vàng tiến lên kéo Văn Tuyết nhỏ giọng khuyên nhủ:

“Chị Tuyết… Hôm nay chị là nhân vật chính… Nhiều khách đang nhìn như thế…”

“Đúng vậy… Chúng ta đi thay quần áo đi… Nếu không lát nữa sẽ bị cảm mất…”

“Anh rể ở chỗ này, không chạy được, có chuyện gì thì đợi yến tiệc qua đi nói cũng kịp mà…”

“Đúng vậy…”

Mấy người dỗ khuyên, khiến lý trí của Văn Tuyết thu hồi được một chút, trừng mắt với Diệp Liệt Thanh nói:

“Anh đợi đó cho tôi!”

Văn Uyển ở cách đó không xa nhìn Văn Tuyết được đám chị em vây quanh, không che giấu được châm chọc trong đôi mắt:

“Ngu ngốc!”

Văn Tuyết được đám chị em dỗ một lúc lâu, mới tâm bất cam tình bất nguyện ném Diệp Liệt Thanh lên lầu.

Sinh nhật ở bên ngoài không có, đại sảnh trong nhà đang bận rộn trang trí, Văn Tuyết thay lễ phục đi xuống, liếc mắt nhìn mấy chị dâu lập tức không có sắc mặt tốt.

“Keo kiệt như thế… Vậy mà vì tốt cho tôi?”

Nghe thấy thế, mấy chị em dâu Văn gia ở đây sắc mặt đều thay đổi.

Văn Tuyết là con gái nhỏ nhất của Văn gia, phía trên có năm anh trai một chị gái, từ nhỏ được sủng ái đủ kiểu mà lớn lên, dưỡng thành tính cách kiêu căng ương ngạnh như hiện giờ.

Cho dù đã qua 30 tuổi, vẫn diễn công chúa nhỏ kiêu căng ngạo mạn.

Mấy anh em Văn gia mỗi người đều có địa vị, nhưng Văn Tuyết vẫn không để anh trai chị dâu vào mắt, ở trong mắt cô ta người Văn gia, bao gồm đương gia của Văn gia Văn Quốc Đống đều ở dưới bà ta.

Chính vì cha mẹ Văn gia cưng chiều, dưỡng thành tính “công chúa” ích kỷ không coi ai ra gì.

“Chậc chậc… Đây là biết năm nay cô đã 33, không biết còn tưởng năm nay cô sắp đại thọ 83 ấy chứ?”

Văn Uyển bắt chéo chân, mềm oặt dựa vào chỗ ngồi, cả người nhích lại gần bên Diệp Liệt Thanh, lười biếng nói:

“Cô không sợ tổn thọ sao?”

“Văn Uyển!” Văn Tuyết giơ tay muốn tát vào mặt Văn Uyển: “Cái loại… Không có giáo dưỡng!”

Văn Uyển chưa kịp nghĩ nhiều, Diệp Liệt Thanh đã đứng dậy ngăn cản bà ta: “Cô quậy đủ chưa? Nhiều người nhìn như thế còn không thấy mất mặt à?”