Chương 4: Minh Tinh Lỗi Thời

Khổng Phú không ngờ rằng cô sẽ nghe thấy tất cả, khuôn mặt anh ấy hiện có chút xấu hổ. Đến cuối cùng, công ty có thể chen chân vào các công ty quản lý hàng đầu ở miền nam An Huy thì danh tiếng của Ninh Tịch Bạch cũng đóng một vai trò không nhỏ.

"Khụ khụ ... Ta không có nói như vậy, nhưng nếu cô nghĩ rằng mình lỗi thời rồi thì cô nên thuyết phục người quản lý của mình để anh ấy chọn một vài nghệ sĩ tiềm năng. Đừng lãng phí bảy năm của anh ấy để lo cho mình cô chứ.

Ánh mắt Allan rời lên khuôn mặt của Khổng Phú, giọng điệu lạnh như băng, "Chuyện của chúng ta không liên quan tới cô ấy."

Khổng Phú hiểu rằng vị quản lý vàng này đang không vui rồi.

Anh ta sờ mũi và giận dữ quay lại chỗ ngồi của mình.

“Bây giờ cô nên chuẩn bị trong phòng thay đồ, không phải ở đây.” Allan khẽ cau mày, rõ ràng là không hài lòng với cách làm việc thiếu chuyên nghiệp của cô.

Nếu là Ninh Tịch Bạch trước đây, nhất định sẽ xin lỗi anh rối rít bằng nhiều cách rồi ngoan ngoãn rời đi, nhưng bây giờ ...

Cô quay đầu nhìn Allan cười nhẹ, "Anh quan trọng hơn vai diễn kia."

Điều này khiến Khổng Phú và Allan ngạc nhiên,

Allan rất ngạc nhiên khi cô gái nhỏ luôn khép nép làm theo lời nói anh nay nói chuyện có thể uyển chuyển như vậy.

Và Khổng Phú thì rất ngạc nhiên vì dường như anh ta ngửi thấy một mùi bất thường từ câu nói này.

Lẽ nào hai người đang yêu đương với nhau? Allan có bị cô ấy mê hoặc đến nỗi từ chối thay đổi người quản lí cho cô ấy không?

Nếu đúng như vậy, sẽ rất bất lợi cho công ty của anh ta, và bao nhiêu tiền của anh ta sẽ bị đổ ra ruộng mất!

Nghĩ đến sự mất mát về số tiền khổng lồ của mình, khuôn mặt của anh ta méo mó.

"Là một nghệ sĩ, nếu cô thực sự cảm thấy rằng công việc của mình không quan trọng. Tôi nghĩ rằng cô không nên tiếp tục làm việc trong ngành này."

"Muốn làm việc thì trước hết phải có công cụ, bây giờ anh muốn thay quản lý của tôi, diễn làm sao có thể hoàn thành tốt đây ?” Ninh Tịch Bạch dựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực.



"Nhưng quản lý có phải là công cụ của đâu?"

Ninh Tịch Bạch chỉ vào Allan bên cạnh, "Nhưng anh ấy là đối tác làm việc của tôi, đã ở bên tôi bảy năm. Tôi vẫn luôn một mình, hơn nữa con người tôi đã quen điều gì đột nhiên thay đổi... điều này không thuận lợi cho công việc của tôi lắm.."

Khổng Phú khịt mũi lạnh lùng, "Bây giờ cô đáng thương như này rồi, lại chỉ đóng vai phụ, có gì mà thuận hay không thuận lợi chứ."

Trên thực tế, Khổng Phú nói cũng đúng, kiếp trước, Ninh Tịch Bạch không có tác phẩm tiêu biểu nào kể từ khi đoạt giải Ngôi sao đang lên năm mười lăm tuổi. Mãi đến khi gặp Ngôn Tống năm 20 tuổi, cô cảm nhận được niềm hạnh phúc của một người phụ nữ đang yêu, và chuyển điều đó vào vai diễn giúp cô xuất sắc giành được nữ diễn viên xuất sắc nhất.

Trong 5 năm ừ năm 15 tuổi đến 20 tuổi, cô luôn ở trong một thời kỳ "trống rỗng". Lúc đầu, công ty cũng xây dựng nhiều hình tượng khác nhau cho cô, nhưng mãi chẳng có cách nào thay đổi được hình ảnh tiểu bạch thỏ hiền lành đáng yêu, không có sự đột phá, mà trong cái giới giải trí mỗi giây mỗi phút đều có sự xuất hiện của người mới, cô đã triệt để bị knock out rồi!

Ninh Tịch Bạch không khó chịu với lời nói thẳng thắn như rạch sẹo này, chỉ cười nhẹ: “Diễn vai phụ cũng rất tốt mà, phim truyền hình cũng rất quan trọng."

"Aaaaaa____ Nói tốt không bằng làm tốt, tôi làm tư bản, tôi sẽ chỉ xem các cô cậu đem được bao nhiêu lợi ích cho cái cty, nhìn tiền mà nói chuyện" Khổng Phú nhún vai bất lực nói:" Cô nói thì dễ nghe nhưng cũng không thể nào thay đổi được cô là một minh tinh đã hết thời."

"Được! Nếu anh đã nói vậy thì tôi chỉ xin cty cho tôi 1 cơ hội, nếu như lại thất bại, tôi sẽ để Allan đi, tôi cũng không hi vọng anh ấy lãng phí thời gian vào tôi."

Trong cuộc đời này, cô đã từng thành công rực rỡ, được mọi người đặt trong lòng bàn tay, cũng đã từng gục ngã, thất vọng, bị mọi người chế giễu, nhưng tất cả những thăng trầm ấy đều đã qua.

Kiếp này, cô muốn đứng trên đỉnh cao để ngắm nhìn "thiên hạ!"

“Ninh Tịch Bạch!” Allan khi nghe thấy cô ấy hứa một cách liều lĩnh như vậy chợt có chút lo lắng.

Khổng Phú không ngờ Ninh Tịch Bạch này lại nói ra những lời như vậy, giống như bánh trên trời rơi xuống, sợ cô ấy sẽ hối hận, Khổng Phú lập tức ra quyết định: "Được rồi! Tôi đồng ý!"

Hai người vui vẻ như vậy mà quyết định, mặc kệ Alan bên cạnh.

Sau khi bước ra khỏi văn phòng của Khổng Phú, khuôn mặt Allan ảm đạm như thể chắt ra nước.

"Em có biết một khi anh rời đi, đến vai phụ em cũng khó mà lấy được!"

“Oa, làm việc cùng nhau bảy năm, hóa ra trong lòng Allan, tôi yếu đuối như vậy!” Ninh Tịch Bạch giả vờ cường điệu che miệng, trợn tròn mắt.

Allan đặc biệt khó chịu trước sự thay đổi đột ngột của Ninh Tịch Bạch, anh nắm lấy tay Ninh Tịch Bạch và hằn học nói, "Ninh Tịch Bạch, em có biết đang làm gì không!"



Cổ tay Tịch Bạch hơi đau vì bị anh nắm chặt, nhìn thấy ánh mắt tức giận của Allan, cô nhận ra Allan thực sự rất tức giận.

Nghĩ lại cũng đúng, anh ấy ký vào các khoản bồi thường bán đất chỉ để làm người đại diện của mình, tuy rằng vẫn không hiểu tại sao anh ấy cố chấp làm vậy nhưng trong thâm tâm cô vẫn rất biết ơn.

Mà mình lại chỉ vì một câu nói làm đảo lộn toàn bộ dự tính của người ta quả thật sẽ khiến người khác tức giận.

Cô kiềm chế cảm xúc của mình, đối mặt với ánh mắt anh, nghiêm túc nói: "Allan, tôi không yếu đuối như anh nghĩ đâu. Hôm nay tôi dám nói ra điều này, đương nhiên tôi rất tự tin. Xin hãy tin tôi."

Allan hai mắt híp lại thành hàng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Em nói anh tin em làm sao?!"

“Nếu anh không tin em, vậy tại sao anh phải ở bên cạnh em?” Lần này đến lượt Ninh Tịch Bạch cau mày khó hiểu.

Allan không nói nên lời: "Anh.."

Anh ta - Allan, một ngày nào đó đã bị Tịch Bạch tiểu bạch thỏ chặn đường, nói một câu làm anh cả kinh, cảm giác này làm người khác khó chịu đến chết!

Trong hành lang vốn dĩ yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng giày cao gót, điều này lập tức khiến đầu óc Allan tỉnh táo hơn rất nhiều.

"Nếu em muốn anh tin em, vậy hãy là chính mình! Em còn có mười lăm phút để trang điểm."

Nói xong anh bỏ đi trước, để lại cô một mình.

Ninh Tịch Bạch nhìn bóng lưng anh rời đi, đôi mắt híp lại, cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi đó.

"Tiểu Tịch, cô ở đây thật à" Giọng nói lo lắng của Lạc Trúc vang lên từ phía sau, " Bà cố của tôi ơi, 6h ghi hình rồi, cô không có việc hay sao mà chạy ra đây làm gì! Tôi kiếm cô nửa ngày trời, may mà vừa thấy Allan đi qua, tôi lấy hết can đảm nói với anh là cô biến mất kết quả là anh ta nói cô ở đây. Trời ơi cô không biết tôi sợ như nào khi đối mặt vs anh ấy đâu, ma cũng bị anh anh dọa chạy mất!!"

Trợ lý của Allan - Lạc Trúc, tất cả mọi người trong công ty đều ghen tị với cô bé khi có thể làm việc bên cạnh Allan và được gần nam thần trong lòng họ, nhưng chỉ có Ninh Tịch Bạch mới biết cô trợ lý nhỏ bé đáng thương này đang khổ sở như thế nào.

" Chị vẫn còn cười sao, nếu đến muộn sẽ mất vai, còn không có cả cơ hội đóng vai phụ ..." Lạc Trúc nói một lèo tới tận cuối đường mới tỉnh ra đột ngột dừng lại lấy tay bụm miệng, có chút bất an nhìn Ninh Tịch Bạch.

Ninh Tịch Bạch vờ như không nghe thấy lời cô nói, cô ấn nút thang máy, cười nhẹ nói: "Đi thôi."