Chương 5: Quỳ Xuống Mà Diễn

Ngay khi bước vào phòng thay đồ, tôi gặp được Mộ Tứ Hoan, cô ấy được trang điểm hoàn hảo chỉ đợi để ghi hình.

Cảnh hôm nay được quay tại phòng ghi hình của công ty, cảnh quay chủ yếu là vai công chúa do Mộ Tứ Hoan thủ vai phát hiện ra người hầu đang gian gian díu díu mập mờ với phò mã. Vì vậy, mới có cái cảnh là cô hầu gái đã quỳ xuống và cầu xin lòng thương xót như vậy.

Mộ Tứ Hoan mặc trang phục lộng lẫy của công chúa, trên đầu có cài một chiếc trâm cài tóc màu vàng kim, và khuôn mặt tươi sáng rạng rỡ như một đóa anh đào.

Vốn dĩ là một mỹ nữ, tiếc thay cái miếng lại phun ra những từ ngữ phá hỏng hình tượng.

"Yoo, Ninh Tịch Bạch tiểu thư của chúng ta thực sự có một phong thái của người nổi tiếng ha, lâu như vậy mới đến, người không biết còn tưởng rằng tôi diễn vai người hầu, còn cô diễn vai công chúa đấy."

Ninh Tịch Bạch làm ngơ trước lời nhận xét đầy mỉa mai này, quay sang Lạc Trúc nói: "Đi tìm thợ trang điểm bảo họ makeup cho tôi."

"ơh ờh __” Lạc Trúc trước giờ vẫn ngoan ngoãn như vậy, chớp mắt liền chui vào phòng hóa trang.

Mộ Tứ Hoan nghĩ rằng cô muốn nói gì đó khi cô gọi trợ lý rời đi, lại không nghĩ rằng Ninh Tịch Bạch không thèm liếc tới mình một cái vòng qua mình đi tới cửa.

"Ninh Tịch Bạch" Cảm giác mình như bị lừa, khuôn mặt Mộ Tứ Hoan cau có chặn ở cửa.

Hai người họ lúc đó đều là người mới ra mắt cùng thời điểm. Khi đó, hai người còn là những cô bé, trong cùng công ty nên họ đã sớm trở thành chị em tốt của nhau. Vào thời điểm đó, Ninh Tịch Bạch đã bạo hồng nhưng Mộ Tứ Hoan lại không may mắn như vậy, cô phải bước từng bước một, cuối cùng cũng được khán giả công nhận với vai diễn của mình thì cuối cùng lại được khán giả đặt cho cái tên "Tiểu Tịch Bạch ".

Điều này đã dội một gáo nước lạnh vào trái tim đang sôi sục của cô, từ đó về sau, Mộ Tứ Hoan càng chán ghét Tịch Bạch.

Đôi môi đỏ son của Mộ Tứ Hoan ghé sát vào tai cô, nhẹ nhàng nói: “Ninh Tịch Bạch, đừng dãy dụa không cần thiết nữa, ở giới giải trí này không còn chỗ cho cô đâu. Cô, bị đào thải rồi!"

Cô ta nở 1 nụ cười sâu, đầu lắc lư như muốn trêu tức người ta.

Ninh Tịch Bạch nhướng mày, cuối cùng đưa mắt nhìn cô ta, cười tủm tỉm nói: "Nếu như tôi không có nổi chỗ đứng trong làng giải trí, thế cô chắc khỏi cần phải nói rồi, Tiểu Tịch Bạch."

Hiểu rõ bản thân mình nhất lại chính là kẻ thù của mình, hai người vừa ra tay là đã tàn sát tứ phương.

Bị chọc vào chỗ đau, khuôn mặt của Mộ Tứ Hoan phút chốc trở nên vô cùng méo mó, "Cô!"

Ninh Tịch Bạch cười nhẹ nhàng rồi duyên dáng rời đi.



Thợ trang điểm mà Lạc Trúc gọi tới là thợ trang điểm chuyên biệt của Ninh Tịch Bạch. Dù gì cả hai cũng đã từng làm việc với nhau từ trước nên rất hiểu ý nhau, trang điểm trong vòng 15 phút là xong.

Vừa bước vào sảnh quay, cô đã nghe thấy tiếng đạo diễn ngồi đó và hét lên: "Bắt đầu quay, các diễn viên vào vị trí!"

Các diễn viên đang nghỉ ngơi lần lượt trở lại trường quay, Ninh Tịch Bạch thu dọn quần áo rồi vội vàng trở về vị trí của mình.

"Được rồi, tất cả các bộ phận chú ý, bây giờ cảnh thứ 23 lần 1, bắt đầu!"

Tiếng trán va chạm với nền gạch vang lên giòn tan, Ninh Tịch Bạch lập tức nhập vai, cô quỳ trên mặt đất, ôm lấy chân Mộ Tứ Hoan, vẻ mặt khẩn cầu, "Công chúa, thực xin lỗi! Tôi sai rồi." !, Tôi cầu xin người, tôi cầu xin người hãy tha cho tôi, hãy tha cho tôi! "

"Tên khốn kiếp nhà ngươi ... vậy mà thật sự dám dụ dỗ phò mã, ngươi ngươi ngươi ....." Mộ Tứ Hoan tức giận chỉ vào Ninh Tịch Bạch, thật lâu không nói câu tiếp theo, cô chán nản nói xin lỗi đạo diễn," Xin lỗi đạo diễn, tôi quên thoại. "

"Cut! Quay lại!"

“Tôi rất xin lỗi,Tiểu Tịch .” Mộ Tứ Hoan xin lỗi cô rối rít, nhưng khuôn mặt không kìm được nụ cười.

Ninh Tịch Bạch bình tĩnh đứng lên khỏi mặt đất, lặng lẽ phủi váy.

"Cảnh thứ 23 lần 2 , bắt đầu!"

Ninh Tịch Bạch vẫn như trước quỳ rạp trên mặt đất, ôm chặt lấy chân Mộ Tứ Hoan, khóc lóc van xin, "Công chúa, thực xin lỗi! Tôi sai rồi, cầu xin người, cầu xin người tha cho tôi," Tha thứ cho tôi!"

"Đồ khốn nạn thật sự là ... dám dụ dỗ phò mã, ta tin tưởng ngươi như vậy ...... đạo diễn, xin lỗi, tôi lại quên lời rồi."

“Cut!” Ánh mắt của giám đốc đảo qua lại giữa Mộ Tứ Hoan và Ninh Tịch Bạch, sau đó anh mới hiểu ra, anh biết quên lời ở đâu rồi, rõ ràng là đang cố tình chỉnh Ninh Tịch Bạch!

Nhưng bây giờ Mộ Tứ Hoan đang ở thời kỳ nổi tiếng mà Ninh Tịch Bạch đã hết nhiệt từ lâu. Bên nặng bên nhẹ, anh ta đều hiểu trong nháy mắt.

" Nếu quên lời thì hiện tại tạm dừng đã. Trước tiên hai người học lại lời thoại của mình, nhưng không thể quá lâu!"

Nghe thấy lời đạo diễn thì ai cũng đều hiểu ra, đạo diễn ngầm đồng ý vs hành động của Mộ Tứ Hoan.



Mộ Tứ Hoan chắp 2 tay tế nhị cầu xin, "Tiểu Tịch, đạo diễn đã nói như vậy, phiền cô giúp đỡ tôi học thoại, nhập vai nhé!."

Ninh Tịch Bạch nhìn cô ta một cái đầy ẩn ý,

sau đó mỉm cười, "Được."

"Công chúa, thực xin lỗi! Tôi sai rồi, tôi..."

Cô chưa kịp nói xong thì Mộ Tứ Hoan đã cắt ngang.

"Ôi, Tiểu Tịch, sao cô không quỳ xuống? Nếu cô không quỳ xuống nói, tôi không nhập được vai, sẽ làm chậm thời gian của đạo diễn, cô chịu ủy khuất 1 chút thôi, được không?"

Sau khi nghe yêu cầu quá đáng của cô ấy, các nhân viên xung quanh đều chuyển sự chú ý sang Ninh Tịch Bạch, muốn xem người từng được ca ngợi là ngôi sao mới triển vọng nhất sẽ phản ứng như thế nào.

Ninh Tịch Bạch khẽ cau mày, vừa định nói, liền nghe thấy Lạc Trúc đang đứng cách đó không xa phẫn nộ nói: " Này, chỉ là khớp thoại, có cần thiết phải quỳ vậy không? Cô đòi hỏi quá nhiều rồi đấy"

Vào lúc này, Mộ Tứ Hoan quay đầu lại, yếu ớt nói về phía đạo diễn, "Đạo diễn..."

Ngay lập tức, trái tim của đạo diễn tan chảy, anh ta lập tức hóa thân thành hộ pháp của Mộ Tứ Hoan, trách móc Lạc Trúc: "Trợ lý ngu dốt từ đâu đến vậy, chỗ quay phim lại ồn ào như vậy, đuổi ra ngoài cho tôi!"

Lạc Trúc nghe vậy tức giận nói: "Cái gì? Đạo diễn như anh bị làm sao vậy, còn không có lý do gì hết!"

Chưa kịp dứt lời, hai nhân viên trực bên cạnh đã nắm lấy tay cô bé định lôi ra ngoài.

Nhìn thấy Lạc Trúc sắp bị đuổi ra ngoài, Ninh Tịch Bạch nhẹ giọng nói: "Đạo diễn, cô ấy là trợ lý của Allan."

Chỉ một câu đơn giản vậy thôi nhưng lại khiến đạo diễn căng thẳng trong lòng.

Allan là người đại diện nổi tiếng, và tất cả những nghệ sĩ qua anh đều trở nên nổi tiếng. Anh ta cũng là một nhân vật quan trọng trong vòng cấp cao.

Đúng lúc này, Allan từ cửa bước vào, nhìn thấy Lạc Trúc bị giữ chặt, lông mày nhíu chặt, lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì vậy!"

Lạc Trúc dường như thấy vị cứu tinh vĩ đại. Lần đầu tiên không hề sợ hãi, đẩy hai nhân viên xung quanh ra, chạy đến bên Allen và nói: "Allan, bọn họ bắt nạt Tiểu Tịch, chỉ khớp thoại nhưng họ vẫn bắt Tiểu Tịch quỳ xuống"

"Quỳ?" Allan lạnh lùng nhìn đạo diễn, lá gan đạo diễn run lên khi nhìn thấy ánh mắt ấy.