Chương 3: Uy hϊếp ở bên tai nàng, “Không được kêu.”

Tô Thiếu Khanh là người đầu tiên phản ứng lại, theo bản năng nghiêng người ngăn cản Thanh Dư, nhíu mày nhìn về phía cửa sổ gỗ chạm trổ bị người dùng sức mở rộng.

Hắn phủ thêm áo khoác cho Thanh Dư, tự mình ra ngoài cửa nhìn trái nhìn phải, ánh mắt ngưng tụ trên mặt đất một lát, không thấy bất kỳ dấu chân nào.

Tô Thiếu Khanh mím chặt môi, ngồi xổm trước người Thanh Dư, nắm tay nàng, ảo não nói, "Thanh Dư.”

Hắn cực kỳ ảo não, trách mình không chú ý tới động tĩnh, lại trách mình lôi kéo nàng ban ngày tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ vẽ tranh, làm hại nàng bị người ta nhìn trộm.

Đầu ngón tay Thanh Dư chạm vào mặt hắn, không muốn nhìn thấy hắn làm ra biểu tình uể oải như vậy.

Tô Thiếu Khanh cầm tay nàng, trầm giọng hứa hẹn với nàng, "Ta sẽ đi điều tra xem hôm nay có ai đến quý phủ không.”

Hắn thích yên tĩnh, thư phòng luôn hạ nghiêm lệnh không được tới gần.

Hạ nhân trong phủ sẽ không tự ý chủ trương, thậm chí lớn mật đến mức ở một bên âm thầm nhìn trộm, thậm chí cuối cùng còn dùng sức đẩy cửa sổ kinh động hai người.

Thanh Dư gật đầu, dịu dàng cười cười, giống như không để chuyện vừa rồi trong lòng, nàng đứng dậy nói lời tạm biệt với hắn, "Ừ, vậy ngày mai ta lại đến tập vẽ với chàng."

Ngoài ý muốn xảy ra chuyện như vậy, hai người đều không còn tâm tư vẽ tranh nữa.

Lúc này nàng muốn trở về, Tô Thiếu Khanh có hơi không nỡ, hắn muốn giữ nàng lại một lát.

Thanh Dư lại thản nhiên lắc đầu, nhíu mày khó xử, "Phu nhân muốn ta chép kinh Phật cho bà ấy, ta còn chưa chép xong một nửa đâu.”

Tô Thiếu Khanh theo bản năng muốn nói giúp nàng sao chép, lại nghĩ đến lúc trước Thanh Dư bởi vậy mà bị trách phạt, lúc này mới dừng lời.

Chuyện của nàng, hắn không nhúng tay nhiều, nếu không lúc hắn không có ở đây, tình cảnh một mình nàng sẽ càng gian nan.

Tô Thiếu Khanh am hiểu sâu sắc những người trong phủ, hai gương mặt trước sau.

Thanh Dư đi rồi, hắn gọi quản sự quý phủ tới hỏi, "Hôm nay quý phủ có ai tới bái phỏng không?"

Quản sự hiển nhiên không biết chuyện, theo bản năng muốn lắc đầu. Nhưng ông ta cũng là người tinh, liếc mắt nhìn Tô Thiếu Khanh, lang quân mặt ngọc ôn nhuận ngày xưa, lúc này nghiêm mặt chờ đáp án, tâm tình có hơi không vui.

Quản sự cẩn thận suy nghĩ một lát, cúi đầu đáp lời, "Hạ bái thϊếp thì không có, hình như là Quốc công gia mời người đến thư phòng nói chuyện.”

Có thấy rõ là ai không?

Quản sự lắc đầu, ông ta cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, lại nhìn bọn họ làm việc hào phóng, không có che giấu, lúc này nhớ tới mới nói cho Tô thiếu khanh nghe.

Tô Thiếu Khanh mím chặt môi, nhớ tới ngoài phòng sạch sẽ đến mức không có chút bùn đất, phảng phất chưa từng có người đến thăm.

Mà thông tới thư phòng Tô thiếu khanh chỉ có hai con đường, một con thông với thư phòng của Quốc công gia, do đá xây thành, người không phận sự không được qua đây. Mà một con đường khác là con đường nhỏ trải bằng đá hoa mưa, mặc cho ai từ nơi đó đi tới, đế giày cũng sẽ dính chút bùn đất, in trên mặt đất.

Trong lòng hắn đã có kết luận, phất tay ý bảo quản sự đi xuống, người này thân phận không rõ, nhưng khẳng định không phải hạng đạo chích gì, lại làm ra hành vi âm thầm nhìn trộm kia, còn đúng lúc phát ra âm thanh cắt đứt hai người như vậy.

Tô Thiếu Khanh mơ hồ có suy đoán, trầm mặt cụp mắt, ngồi ở trước bàn trầm tư đối sách.

Thật tình không biết, trên con đường nhỏ lát đá hoa mưa kia, Thanh Dư đang êm đẹp đi tới, lại bị một sức lực mạnh mẽ lôi kéo qua một bên.

Thanh Dư cả kinh, đang muốn kinh hô, môi anh đào hơi nhếch đã bị bàn tay thô ráp che lại không phát ra chút âm thanh.

Nam tử phía sau thân hình cao lớn, gắt gao ôm Thanh Dư vào trong lòng, bàn tay lớn thò vào thắt lưng Thanh Dư, kéo khăn lụa của nàng ra, bịt kín hai mắt nàng, giọng nói trầm thấp uy hϊếp bên tai nàng, "Không được kêu.”