Chương 2: Bị âm thầm nhìn trộm tình sự

Thanh Dư tựa vào khuỷu tay mạnh mẽ của Tô Thiếu Khanh, đỏ mặt nhìn bàn tay rõ ràng của hắn tùy ý xoa bóp bộ ngực mềm mại của nàng.

Tô Thiếu Khanh vỗ hai ngón tay lên cặρ √υ" mượt mà của Thanh Dư, cúi đầu hôn lên lông mi khẽ run của Thanh Dư.

Hắn thì thầm bên tai nàng vài câu, Thanh Dư nghe xong nhất thời có hơi kinh ngạc mở to đôi mắt đẹp, không ngừng lắc đầu, "Không cần.”

Hắn lại nhẹ nhàng nhấn mạnh một câu, "Không được, Thiếu Khanh.”

Thanh Dư lắc đầu như trống bỏi, một tiếng Thiếu Khanh còn không tự giác kéo dài âm cuối, hờn dỗi giống như muốn từ chối lại như nghênh đón.

Tô Thiếu Khanh cười một tiếng, mặt mày thanh tuấn, thấp giọng dụ dỗ nàng, "Sẽ thoải mái.”

Hắn nói xong, từ trong mấy nghiên mực sắp xếp chỉnh tề trên bàn chọn ra một cây bút lông sói sạch sẽ.

Cảm xúc của lông sói khá cứng, thích hợp viết thư nháp.

Mà Tô Thiếu Khanh lúc này lại quét nhẹ nhũ thịt trắng nõn của Thanh Dư, có chút đau đớn khi quẹt qua, nhưng phần nhiều là gãi ngứa.

Tầm mắt một đường hướng xuống phía dưới, đôi chân dài trắng mịn của Thanh Dư giãn ra, bắp đùi trắng nõn âm thầm giao nhau cọ xát, Tô Thiếu Khanh đưa tay sờ một cái, trơn nhẵn dính đầy tay.

Thanh Dư bị hắn gợi lên tìиɧ ɖu͙©, không tự giác giơ ra đôi chân dài, lộ ra hoa tâm đỏ tươi óng ánh.

Tô Thiếu Khanh cúi đầu, nhếch môi nở nụ cười, một đoạn ngắn ngón tay thon dài thăm dò tiến vào hành lang co rút nhanh, hắn thử thăm dò khe hở vài cái, chợt nghe thấy Thanh Dư nhỏ giọng nức nở.

Bàn tay nhỏ bé từ chối chống đỡ trước ngực Tô Thiếu Khanh, kéo loạn vạt áo chỉnh tề của hắn, lộ ra l*иg ngực rõ ràng.

Đôi chân dài của Thanh Dư tách ra, quấn lấy eo hẹp của Tô Thiếu Khanh, cánh tay thon dài vươn tới sau gáy hắn, nâng đầu gối lên, dùng hàm dưới lưu loát của Tô Thiếu Khanh, muốn hắn ngẩng đầu nhìn nàng.

Cho đến khi hắn lộ ra mặt mày thanh tuấn.

Nàng mới lười biếng đá đá vào thắt lưng Tô Thiếu Khanh, ý bảo ahwns tiếp tục động tác vừa rồi.

Tô Thiếu Khanh biết nàng cực kỳ yêu mặt mày của mình, cũng đã sớm quen với sở thích tình sự của nàng, thuận theo cho nàng nhìn, bút lông sói cầm trong tay bất tri bất giác quét lên huyệt mật của Thanh Dư, thanh dịch bởi vì động tình mà trào ra thấm ướt mũi bút lông.

Thanh Dư nhíu mày, có hơi khó nhịn hừ nhẹ vài tiếng, Tô Thiếu Khanh ngừng động tác trên bút, hôn lên đôi môi trắng nõn của nàng, quấn quít ôm hôn một lát.

Cửa sổ chạm trổ hơi mở rộng, ánh mặt trời chiếu vào thư phòng cũng chiếu lên người hai người.

Toàn thân Thanh Dư bị vầng sáng bao phủ, da thịt trắng nõn đẹp mắt, cũng chọc cho nam tử vẫn đứng ở ngoài cửa sổ nhìn trộm trận tình sự này, mắt phượng hơi híp lại, tầm mắt từ trên xuống dưới đảo qua mỹ nhân nằm nghiêng trên bàn, dừng lại giữa hai chân thon dài của Thanh Dư thật lâu, trong mắt tràn đầy ý vị xâm lược.

Mà hai người trong phòng lại không hề phát hiện, sóng tình khiến cho trên người hai người đều đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Trên tay Tô Thiếu Khanh còn đang dùng ngón tay cọ xát đóa hoa mẫn cảm của Thanh Dư, khiến eo nàng tê dại, hoa huyệt co rúm lại, hơi nuốt vào chút ngòi bút lông sói.

Thanh Dư nức nở một tiếng, vòng eo trắng nõn vặn vẹo, thân thể nghiêng qua, muốn né tránh bút lông quấy rối quyến rũ người trong huyệt, còn cả ngón tay hơi cong củaTô Thiếu Khanh hãm ở trong đó, trêu chọc sự mẫn cảm phía trên hành lang.

Cửa sổ gỗ chỉ mở ra một khe nhỏ, lúc này hai người thay đổi tư thế, nam nhân bên ngoài đã không cách nào nhìn thấy toàn cảnh, hắn có hơi bất mãn, mày kiếm nhíu chặt.

Người đàn ông cao lớn không biết đã đứng ở ngoài cửa sổ từ lúc nào, lúc này giơ tay đẩy cửa sổ gỗ chạm trổ ra chút, cho đến khi trong tầm mắt lại xuất hiện hai chân thon dài của Thanh Dư, động tác của hắn mới dừng lại, tầm mắt dời lên, vừa vặn nhìn thấy đôi tay dịu dàng của nàng trên chỗ phồng lên dưới bụng Tô Thiếu Khanh.

Nam tử nhếch môi, hừ cười một tiếng, không hề che dấu sự tồn tại của mình, mạnh mẽ mở cửa sổ gỗ ra.

Động tĩnh bất thình lình xảy ra, làm kinh động đến đôi thiếu niên đang quấn quít trong phòng, bởi vì ý thức được luôn bị nhìn trộm nên khẩn trương, hành lang Thanh Dư co rút nhanh, run rẩy tiết ra thanh dịch ở trên tay Tô thiếu Khanh.

Hai người còn đang thất thần trong dư âm tình triều, mà người ngoài cửa sổ đã sớm không thấy bóng dáng.