Chương 4: Cầm lấy cặp ngực mềm mại

Mắt Thanh Dư bị bịt kín, tầm mắt một mảnh tối tăm, mơ hồ nức nở vài tiếng.

Cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ của nam tử gắt gao ôm lấy thắt lưng của mình, biết chỉ bằng vào mình làm sao cũng không thoát ra được.

Nàng giả bộ nhu thuận gật gật đầu, tận lực thả lỏng thân thể, muốn hạ thấp cảnh giác chặt chẽ của đối phương.

Nam nhân hài lòng buông tay, nắm lấy gò má Thanh Dư, nhìn vết đỏ hiện lên trên da thịt trắng nõn của nàng.

Nhớ tới cảnh đẹp vừa rồi nhìn trộm được, ánh mắt rất sâu, hơi híp mắt không kiêng nể gì đánh giá thiếu nữ xinh đẹp bị bịt mắt trong lòng.

Hắn ôm nàng tựa ở sau đại thụ một bên đường đá, nghe thấy thiếu nữ nhẹ giọng, "Ngươi là ai?"

Người đàn ông cười như thể nàng đang hỏi một câu gì đó rất buồn cười.

Hắn không để ý tới câu hỏi của nàng, ngón tay thô ráp xoa xoa đôi môi đầy đặn của nàng, ngón trỏ thò vào trong cánh môi trong suốt của nàng, xâm nhập vào bên trong quấy nhiễu đầu lưỡi nàng.

Động tác này ẩn hàm ám chỉ quá rõ ràng, Thanh Dư hơi ngừng thở, vừa kháng cự muốn né tránh, vừa vội vàng nói, "Đừng chạm vào ta! Ngươi muốn gì?”

"Vì quyền, hay muốn tiền?" Thanh Dư cố ý tránh đề tài đó, cố gắng nói chuyện với hắn ta, bất chấp nhiều như vậy, buông lời mạnh miệng, "Ta cũng có thể giúp ngươi."

Người đàn ông lúc này thật sự cười ra tiếng, hắn liếʍ liếʍ vành tai trắng nõn của Thanh Dư, ngậm lấy liếʍ hít một cái, giọng nói trầm thấp vang lên, "Khẩu khí thật lớn.”

Nam nhân nửa nắm eo Thanh Dư, gần như là cường ngạnh không thể từ chối, bàn tay lớn cường thế thò vào vạt áo Thanh Dư, rốt cục nắm lấy đôi ngực mềm mại lắc lư loạn xạ phía trên vừa mới nhìn thấy ngoài cửa sổ.

Đột nhiên bị một nam tử cực mạnh mẽ lại xa lạ như thế khống chế ở trong ngực quấy rối bộ ngực trắng nõn mẫn cảm, Thanh Dư mới mạnh mẽ tự ngụy trang bình tĩnh đã biến mất hầu như không còn, nàng giãy dụa, muốn lên tiếng kêu cứu.

Người đàn ông phía sau như đã sớm đoán trước, dùng sức điểm vào sau cổ ngọc của nàng một cái, Thanh Dư đã không phát ra được nửa âm thanh.

Đến khi ý thức được chuyện này, bàn tay thô ráp của người đàn ông đã vuốt ve eo bụng mềm mại của nàng, thậm chí còn muốn một đường đi xuống.

Thanh Dư không ngừng lắc đầu, nước mắt rơi xuống lộp bộp, thấm ướt khăn lụa màu tím nhạt che ở trên mắt, mấy hàng nước mắt đọng ở trên mặt, nước mắt lăn xuống, nhỏ ở trên mu bàn tay gân xanh rõ ràng của nam nhân.

Mày rậm nam tử phía sau nhíu chặt, dừng động tác thu tay lại.

Khăn lụa ướt đã có hơi rời rạc, trong tầm mắt mơ hồ của Thanh Dư mơ hồ nhìn thấy hàm dưới lạnh lùng cứng rắn của hắn.

Môi mỏng của người đàn ông mím thẳng, chậm rãi dùng đầu lưỡi liếʍ đi nước mắt trên mu bàn tay nàng, lại dùng ngón tay lau đi nước mắt bên môi Thanh Dư.

Thanh Dư thấy hắn không có động tác gì khác, lén lút thở phào nhẹ nhõm, cho rằng người này xem như có chút lương tri, dự định buông tha cho nàng.

Chưa từng nghĩ, người đàn ông một giây trước còn không nhanh không chậm, một giây sau đã mạnh mẽ ôm cả người Thanh Dư đổi hướng.

Hai người dùng tư thế ôm nhau, Thanh Dư không thấy rõ, nhưng cũng có thể cảm nhận được tầm mắt nóng rực của người đàn ông, dừng lại trên mặt nàng, lại đi xuống phía dưới, dừng lại hồi lâu.

Giống như bị tầm mắt của hắn xâm phạm một lần, Thanh Dư ý thức được chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy.

Nhưng nàng không phát ra âm thanh, cũng không chống lại được sức mạnh của người đàn ông xa lạ này.

Chỉ có thể tùy ý nam nhân xa lạ này cầm cổ tay mảnh khảnh của nàng, sờ vào bụng dưới trướng lên kinh người của nam tử.