Chương 5: Xuất Chinh

Hai tháng biến động qua đi, ngày mai chính là ngày mà Hạng Vẫn đích thân xuất quân chinh phạt Dục Triều với lý do thay trời hành đạo.

Toàn bộ kinh thành lần nữa háo hức chuẩn bị nhận tin mừng.

Không ai biết, Hạng Vẫn lúc này cực kỳ ưu phiền, thời gian vừa qua ở cạnh Đường Nguyệt rất thoải mái tốt đẹp, sắp hoàn thành bước đầu lại phải xuất chinh.

Lần đầu tiên cô cảm thấy bất mãn với Hạng Ngạn như thế này.

Gió thoảng vào lương đình, mang theo mặt nước lăn tăn gợn sóng, không hiểu sao giờ lại có chút lạnh lẽo.

Ừ thì, sắp vào Đông.

Mùa đông chính là lúc mà Dục Triều yếu ớt nhất, có thể dễ dàng thảo phạt bọn hắn, quân chủ ngu muội tàn bạo, gian thần đại nghịch bất đạo, bách tính đói khổ lầm than, cho dù đất đai màu mỡ cũng bị chiếm đoạt, không có lương thực sống qua đông, nên người chết rất nhiều.

Nếu Dục Triều chiếm đoạt lương thực của bách tính xung ra chiến trường, hẳn sẽ bị tham quan gạn lọc còn chút gạo mục ít ỏi, sẽ dấy lên làn sóng bất mãn trong quần chúng, nên đây chính là thời điểm thích hợp nhất để tiến công thảo phạt bọn hắn.

Một đất nước sớm thối rữa, hóa thành miếng mồi béo bở chỉ chờ một ngày bị con thú lớn khác chiếm đoạt.

Cô cúi đầu, lại ngẩng lên, không suy nghĩ nữa.

Hạng Vẫn nhìn Đường Nguyệt, cố gắng khắc nàng thật sâu trong trái tim của bản thân.

Đôi mắt xinh đẹp này, đôi môi nhỏ nhắn này, hôm nay còn sống động trước mặt cô, còn ngày mai cô sẽ không thể nhìn thấy một lần nữa.

Dục Triều địa thế hiểm trở nhưng lại là khu vực trọng yếu để canh tác, là mục tiêu quan trọng, cho dù có thối rữa hẳn cũng sẽ chống trả thật quyết liệt.

Chỉ sợ, một đi không thể trở về.

Nếu thế, hẳn nàng sẽ rất buồn.

Hai tháng qua, Hạng Vẫn sớm đã quen với việc có thêm một thiếu nữ xinh đẹp ở bên cạnh mình.

Là nữ chủ có thể gϊếŧ cô, hình như cũng không còn quá nguy hiểm nữa.

Cô cảm thấy không nỡ: “Nguyệt Nguyệt.”

Bỏ qua cách gọi bình thường, cô phá lệ cảm thấy hai tiếng Nguyệt Nguyệt này quá là phạm quy.

Đối với nữ chủ, Hạng Vẫn chưa bao giờ có thể tịnh tâm.

Nàng đứng dưới chân cầu, nhẹ nhàng tiến lên về phía Hạng Vẫn, trong mắt ẩn chứa sự ủy khuất kìm chế.

Làn da ấm áp chạm vào da của cô như nước ấm lại gặp như băng mỏng, khiến tảng băng tan đi dần dần.

Da đầu của Hạng Vẫn tê dại một mảng lớn.

Mình đã thật sự động lòng rồi sao?

Tại sao trái tim lại loạn nhịp?

Vì cái gì mình có thể chấp nhận nàng ta nhanh như thế?

Ngón tay của cô run rẩy đưa lên, tiếp nhận nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên trán của mình, lại hung hăng kéo cằm của Đường Nguyệt xuống.

Đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

Mưa rền gió dữ qua đi, Hạng Vẫn buông người kia ra. Mà Đường Nguyệt không nói gì, hai mắt đầy ý cười: "Cuối cùng người cũng chịu thừa nhận."

Hạng Vẫn: "?"

"Người rõ ràng có ý với ta, nhưng chưa từng thừa nhận, là vì sợ ta chối bỏ sao?"

Hạng Vẫn ngây người, vì sao nữ chủ có thể đoán được ý của cô nhanh như thế?

Vì hào quang sao?

Mái tóc đen tuyền buộc lên cao, đôi mắt sâu thẳm như hang động không đáy, tối tăm lạnh lẽo như thông đạo bây giờ tràn ngập sự hoang mang, bối rối.

—— Và cả ngại ngùng.

Đường Nguyệt chủ động cúi xuống, đặt bàn tay to lớn của cô lên vị trí trái tim của mình: "Nó cũng loạn nhịp,bởi vì người."

Hạng Vẫn không nói gì, nhưng cô biết, trong tâm, bản thân cô đã ngầm thừa nhận điều đó.

"Sau khi ta xuất chinh trở về... Có thể từ từ tiến tới không?"

Đường Nguyệt vẫn luôn như thế: "Có thể."

-*-*-

Trên thành cao, gió lạnh khẽ thổi. Hạng Vẫn quay đầu lần cuối, nhìn người đang đứng trên đó hướng về phía mình nói lời tạm biệt.

Bàn tay của cô không thể không nắm chặt bùa bình an nàng quỳ gối ba trăm ba mươi ba bậc thang lên chùa lấy được treo trên cổ.

Tâm lạnh như băng lạnh lẽo lại tản ra.

Đây là thứ mà Đường Nguyệt đặc biệt chịu khổ lấy cho cô, còn không biết nàng ta đã ăn bao nhiêu khổ.

Bậc thang đó, cũng đâu có dễ dàng leo lên?

Mái tóc của nàng bị gió thổi nhẹ nhàng bay lên. Đường Nguyệt nhìn xuống dưới thành, bách tính trong thành hai bên đưa tiễn, Bắc Lương hoàng đế đích thân ra tiễn Hạng Vẫn xuất chinh, đội quân đen kịt bừng bừng khí thế chuẩn bị xuất phát.

Tiếng tù và vang lên, bước chân của binh sĩ chấn động mặt đất, mang theo ngàn người chinh phạt Dục Triều.

Có thể một đi hông trở về.

Hạng Vẫn quay đầu, hít thật sâu.

Đội quân trang nghiêm tiến về phía Nam.

Phía trước toàn quân, chỉ thấy một vị tướng trẻ tuổi mặc giáp bạc tinh xảo, bóng dáng cao lớn đang ngồi trên lưng ngựa, tỏa ra khí thế trấn áp mãnh liệt vô cùng xuất sắc.

Đường Nguyệt xuất thần nhìn theo, đây là lần đầu tiên nàng thực sự nhận ra Hạng Vẫn có một vẻ mặt vô cảm như vậy.

Với nàng, Hạng Vẫn luôn nhẹ nhàng quá đỗi.

Có phải, bởi vì trong tim của Hạng Vẫn có nàng rồi không?