Chương 6: Không Sợ Cung Tiễn

Ba ngày sau, bọn họ đã tới khu vực giáp biên giới của Dục Triều.

Dục Triều hoàng đế năm xưa bị Đại Lương hoàng đế bị biếm thành Dục Triều Hầu vương, hẳn không có chút dễ chịu nào.

Vì thế hắn ta luôn nhiễu loạn biên cương của Đại Lương.

Từ quanh người của Hạng Vẫn tỏa ra một trận hàn ý rét buốt, hòa hợp với khung cảnh bị tàn phá xung quanh tới lạ thường.

Hạng Vẫn dẫn đầu toàn quân, hộ tâm tinh xảo của chiến bào tỏa ra hào quang trong sương mù giá rét, bóng loáng như thấm máu, gương mặt hung thần khét tiếng của Kinh thành tái hiện.

Đúng rồi, Hạng Vẫn là một hỗn thế ma vương chuyển sinh.

Mái tóc buộc cao, vài sợi tóc lòa xòa theo gió bay ra sau, Hạng Vẫn nắm chặt cương ngựa, tay giữ trọng kiếm, luôn sẵn sàng ứng chiến.

Mắt của cô, sớm đã không còn một độ ấm từ lúc quay đi.

Cho dù cô có bày ra vẻ mặt bình thản nhất trước mặt bọn họ, cũng sẽ trở thành âm trầm khó đoán.

Chốc chốc gió lại thổi qua, cuốn bụi mù mịt theo vó ngựa.

Giữa nơi dựng trại của bọn họ, một cây đại kỳ đón gió cuồn cuộn tung bay đã sớm được dựng kể từ lúc cánh quân cuối cùng phòng thủ di tản qua, trên nền cờ hoàng kim rực rỡ, một biểu tượng hình rồng màu trắng mơ hồ hiện ra, cực kỳ phô trương.

Hạng Vẫn hạ lệnh dừng chân nghỉ ngơi dựng trại, bản thân không nhanh không chậm dựng doanh trướng, chỉ huy dựng phòng tuyến canh gác cẩn mật, cho thuộc hạ thân tín thăm dò đối phương trước.

Bản thân Hạng Vẫn từng là một lão binh quèn nếm mật nằm gai trải qua khổ ải mới có được hôm nay, tuyệt không thể nào thả lỏng cảnh giác với binh sĩ Dục Triều.

Cho dù bọn hắn thật sự rất hỗn tạp, nhưng không ít tên là tử sĩ, sẵn sàng hi sinh bản thân vì quốc gia.

Cô phải cẩn trọng.

Cách đó vài dặm, một cánh quân khác sớm đã dựng trại, sẵn sàng chờ đợi ứng chiến với quân của Bắc Lương quốc.

Binh phù đã giao tới tận tay, chỉ cần một lời của Hạng Vẫn, không bao lâu Dục Triều quốc sẽ bị xóa xổ.

Hoàng đế? Dục Triều quốc?

Chỉ có Hạng Ngạn mới có thể đảm nhiệm trọng trách đó, chỉ có Bắc Lương quốc mới có người xứng với danh xưng đó.

Người có nhân phẩm, kiến thức và tư cách thấp như Lỗ Ba Đạt Ma không có tư cách xưng đế.

Sau hai canh giờ chờ đợi, rốt cuộc Tần Hữu cũng trở về. Hắn nghiêm trang bẩm báo với cô, sau đó nhận mệnh...

—— Cùng Tần Tả mang theo năm trăm quân tinh nhuệ, cùng Hạng Vẫn đích thân gây chiến với Dục Triều quốc.

Tiếng tù và và trống trận vang dội vào sâu thẳm bên trong Dục Triều quốc, một cánh quân thân khoác chiến bào đen từ trong doanh trại mạnh mẽ tràn ra, tiếng hò reo và bước chân rung chuyển cả mặt đất dưới chân của Hạng Vẫn.

Bên kia có địa hình trập trùng núi non, cung thủ rất mạnh mẽ, tử sĩ cũng quyết đoán, đáng tiếc...

—— Bọn họ dùng hỏa tiễn, còn bên này dùng đại pháo.

Từ đầu, Dục Triều sớm đã không có bất cứ lợi thế nào ngoài địa hình hiểm trở đối với Hạng Vẫn.

Bất quá với năm trăm lão binh cũng hai lão tướng chỉ huy, lăn lộn chiến trận ngần ấy năm, nào có thể làm khó bọn họ đây?

Tầm nhìn của Hạng Vẫn lúc này có thể quan sát được hết binh sĩ lão luyện của bản thân.

Những thanh vũ khí phát ra ánh sáng lạnh lẽo, vô số thanh trường mâu chĩa thẳng lên không, giống như răng nanh của mãnh thú nhe ra, toát lên vẻ huyết hải thâm thù không đội trời chung, ngàn năm mới có một lần phục thù, bừng bừng mãnh liệt sức sống là của bộ binh đi đầu.

Những tấm khiên sắt, to, nặng và vững chắc san sát nhau như tường thành của của tử thủ binh sĩ đi giữa.

Còn lại là cung thủ cưỡi đại kỵ mã đi sau yểm trợ.

Tương đối gọn gàng, chỉ tiếc là lần này pháo rất nặng nề không thể mang theo, chỉ có thể dùng khi công thành, bọn họ đánh nhiễu loạn thăm dò, không cần dùng tới nó.

Nếu không thật sự Hạng Vẫn muốn lôi nó ra dùng ngay lập tức.

Nhưng vì bây giờ Hạng Vẫn không còn là thiếu nữ bồng bột của ngày trước, tự biết kêu nội tâm bản thân kiềm chế.

Đạn pháo rất ít, phải tiết kiệm.

Hạng Vẫn nghiêm khắc rút kiếm, chĩa thẳng về phía trước hô vang: "Xuất kích."

Đoàn người chuyển động.

Chẳng mấy chốc mà cánh quân này đã bắt đầu tiến vào tầm bắn của cung thủ của Dục Triều quốc.

Bọn hắn cực kỳ ngạc nhiên, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ lại sức công phá của Hạng Vẫn.

Tất nhiên, cô chỉ mới thăm dò.

Đội cung thủ của Dục Triều quốc nạp tên bắn xuống, mang theo những tiếng kéo cung mạnh mẽ quyết đoán. Chúng mượn quán tính mạnh mẽ, đoàn hỏa tiễn từ trên không lao xuống, sự sắc bén của mũi tên thậm chí có thể dễ dàng bắn thủng cả giáp sắt.

Nhưng đối mặt với hỏa tiễn gần kề, Hạng Vẫn không thèm chớp mắt, mà phân tích thế cục.

Kỹ năng bắn cung của đám Dục Triều này tương đối kém cỏi do với Đại Lương khởi nghĩa quân ngày trước, làm sao mà có thể làm khó được Hạng Vẫn đây?