Chương 176 + PN 29

Chương 176

14:02:54, 16/7/2013

Tiệc ăn mừng đặt ở một nhà hàng gần trường, tôi và các chị em giúp Yen thu dọn xong vật phẩm biểu diễn thì mới chạy tới. Đi đến đó trông thấy Trần chủ nhiệm, cô và người nhà Yen ngồi ở một bàn vui vẻ trò chuyện, mấy bàn bên cạnh đều là các bạn bè và bạn cùng lớp, bọn họ đã bắt đầu uống rượu tưng bừng, nhìn thấy Yen tới mọi người reo hò, nàng xấu hổ ngại ngùng mỉm cười, hơi cúi người chào họ, nói lời cảm ơn ngắn gọn và lễ độ với họ, cái sảnh nhỏ náo nhiệt liền yên lặng, giọng của nàng rất mềm, mặt đỏ phơn phớt, nhưng phương thức biểu đạt bình tĩnh ung dung, kiểu tính cách trầm ổn nội liễm này luôn khiến tôi rất hâm mộ, sao tôi lại không làm được?

"Cảm ơn sự hỗ trợ và ủng hộ của mọi người, cũng cảm ơn người nhà của con, tối nay chúng ta chè chén thỏa thích, hi vọng mọi người đều vui vẻ, cạn ly!" Yen lại nói cảm ơn lần nữa, giơ lên ly rượu trên bàn.

"Cạn ly!!!" Mọi người đồng thanh hưởng ứng, chè chén thỏa thích, lúc này trong sảnh lại bắt đầu náo nhiệt lên, thức ăn còn chưa lên bàn, mọi người qua bàn nhau trò chuyện chúc rượu, Mạn Văn còn chưa kịp ngồi xuống liền bị bạn học nam kéo đi uống rượu, bàn chúng tôi vừa vặn có thể ngồi đủ chín chị em, Thiên Hi cùng Tiểu Đằng vội vã đi nhà vệ sinh tháo trang sức, chị Tư Khiết, DK, chị Diệp Tử đang xem video quay tối nay cười rất vui vẻ, thu hút các bạn học bên cạnh cùng nhau xúm lại xem, khi tôi mới vừa ngồi xuống muốn sắp xếp lại đồ trong túi xách, Yen đứng trước mặt tôi đưa tay ra, mỉm cười nhìn tôi.

"Chúng mình đi trò chuyện với mấy ba mẹ một chút đi?!" Mắt của nàng lấp lánh ánh sáng, đổi sang chiếc váy thoải mái, tóc xõa ra tự nhiên, trông trẻ trung xinh đẹp, hoàn toàn khác biệt với nàng lúc trên sân khấu, đầu óc tôi giống như chập mạch, ngơ ngác nhìn nàng.

"Làm sao vậy? Vẻ mặt này của cậu rất ngố đó!" Yen duỗi năm ngón đung đưa ở trước mặt tôi, chu cái miệng nhỏ nhắn, rất là dễ thương.

"Ha ha! Tớ bị cậu làm cho du hành thời gian rồi, đi thôi!" Tôi nắm tay của nàng đứng lên.

"Hửm? Là sao?" Yen không hiểu nhìn tôi, tôi cười không đáp, dắt nàng đi về phía trước.

"Doãn Hạ Mạt..." Nàng nhỏ giọng gọi tôi, muốn tôi giải đáp, tôi nhướng mày pha trò với nàng, vẫn không trả lời, nàng thấy vẻ mặt đắc ý của tôi thì dứt khoát giận dỗi không hỏi nữa, tôi thỉnh thoảng thích đùa bỡn nàng như vậy, thích dáng vẻ khi nàng nũng nịu với tôi.

Yen vô cùng lễ phép hiểu chuyện trước tiên chào hỏi Trần chủ nhiệm và cô của tôi, hai gia trưởng này khen nàng không dứt miệng, tôi nghe xong trong lòng ngọt ngào ghê ấy, tôi cũng học nàng hỏi thăm sức khỏe với người nhà của nàng, chú dì đã giống như là bạn cũ, tôi sẽ trò chuyện rất tự nhiên, nhưng anh của nàng và những thân nhân khác sẽ có chút cẩn trọng, được họ tán dương màn biểu diễn tối nay của tôi làm tôi mắc cỡ xấu hổ nói cám ơn, lúc này chị kéo tôi đi nhà vệ sinh cùng chị, tôi như là tìm được cứu tinh nhanh chóng rời đi, đối mặt với nhiều người lớn như vậy tôi vẫn chưa quá quen trò chuyện tự nhiên.

"Hạ Mạt, sau này các em có dự định gì?" Lúc nắm tay chị đi ra ngoài, chị vừa mở miệng đã hỏi.

"Dạ?" Tôi bị lời nói của chị làm cho ngớ người, bước chân khựng lại, mở to mắt nhìn chị.

"Chị là nói em với em gái chị sau này có dự định gì? Hỏi như vậy em vẫn không rõ?" Chị mỉm cười nhìn tôi, nét mặt rất giống Yen, đều là dịu dàng như thế.

"Ha ha. . . Hiểu. . . Hiểu!" Tôi lúng túng sờ đầu cười ngây ngô, không ngờ chị sẽ trực tiếp hỏi tôi như vậy, tôi bỗng dưng không biết trả lời chị thế nào.

"Khi còn bé chị hỏi trêu Bảo Nhi, em sẽ thích kiểu bé trai thế nào, em ấy trả lời, không có một cái tiêu chuẩn có sẵn, chỉ muốn người đó có thể chạm vào trái tim em, em vừa nhìn cậu ta cái liền sẽ động tâm, thì chứng tỏ em thích cậu ta. Khi đó em ấy còn rất nhỏ nói với chị những điều này làm chị có chút kinh ngạc, chị cho là em ấy sẽ giống như mấy đứa trẻ đồng lứa ngây thơ liệt kê đủ kiểu thích. Từ đó về sau chị dần dà phát hiện em ấy trưởng thành sớm hơn bạn đồng trang lứa, thích yên tĩnh một mình suy nghĩ, tâm tư cẩn thận, khi để ý đến một chuyện, sẽ hết sức chăm chú làm tốt nó, hoạt hình là thứ duy nhất khiến em ấy trở về ngây thơ như con nít, ba mẹ có lúc sẽ cười nói em ấy mới là chị của chị, bởi vì rất nhiều khi cách nói chuyện và giọng điệu của em ấy còn trưởng thành hơn chị, cho nên từ trước đến nay mỗi chuyện em ấy làm người nhà đều sẽ ủng hộ và yên tâm. Lần này em ấy tới Canada chị phát hiện em ấy thay đổi và đã lớn thật rồi, trở nên đa sầu đa cảm, vô cùng giật mình khi mua cho em ấy truyện tranh thịnh hành mà lại không hề nổi hứng muốn đọc, cả ngày ngồi ở ghế sô pha suy nghĩ thẫn thờ, thỉnh thoảng em sẽ nhìn thấy em ấy mỉm cười một mình, nụ cười đó ngọt như vậy, bằng trực giác của chị biết em ấy có người thích rồi, có lẽ bởi vì phải qua đây học, sắp chia lìa với người yêu mới buồn như vậy, nhưng dường như chuyện sẽ không đơn giản như vậy, chị cứ mãi chờ em ấy chủ động bày tỏ hết, nhưng chờ thật lâu vẫn không thấy em ấy có một xíu mong muốn tâm sự với chị thì chị liền bắt đầu sốt ruột, bắt em ấy nói ra chân tướng, sau khi em ấy nói ra mọi chuyện suýt chút nữa dọa chị hôn mê, thật không thể tin được toàn bộ điều này là thật." Khi chị nói đến đây thì nhìn tôi một cái, tôi mím môi xấu hổ cúi đầu.

"Khi em ấy nói người em ấy thích là em, ngoài kinh ngạc và khó mà tin nổi thì chính là tâm tình vô cùng phức tạp, không biết hình dung thế nào, trong lòng không yên mà nghe em ấy giãi bày hết, đó là đêm chị thấy em ấy cười vui vẻ nhất từ khi đến Canada lâu như vậy, lúc nói về em nét mặt tràn đầy hạnh phúc tự hào, từ trong miệng em ấy chị dần dà hiểu được và cảm nhận được tình cảm giữa các em, chị biết nếu như em ấy đã yêu một người thì sẽ yêu bằng cả tấm lòng, không một ai ngăn cản được, dần dần lòng chị bình thường trở lại, cũng biết kiểu tình yêu đặc biệt này không được thế tục chấp nhận, đặc biệt là ở quốc gia truyền thống này. Đồng thời chị cũng đau lòng em gái chị sẽ đi lên con đường này, em ấy ưu tú như vậy, người nhà có kỳ vọng rất cao về em ấy, khi biết em ấy phát sinh loại chuyện này thì nhất định sẽ khó mà chấp nhận, định dùng thái độ ôn hòa để chia cắt các em, nhưng chị cảm thấy yêu chính là yêu, tình yêu là thứ rất kỳ diệu, khi em có được và hơn hết là chân chính cảm nhận được cảm giác động tâm, hẳn là chuyện đáng mừng, ngoài chính mình, không ai có quyền ngăn cản hay phản đối. Thấy Bảo Nhi thống khổ, chị càng hi vọng em ấy sống vui vẻ tự do, chị bằng lòng trợ giúp và ủng hộ em ấy, cho nên lần này trở lại không đơn thuần vì buổi hòa nhạc của em ấy, chị còn muốn tiến một bước đi tìm hiểu em, biết em thêm lần nữa."

Phiên ngoại 29

15:22:51, 17/7/2013

Buổi sáng ngày mai theo thời gian ở đây là có thể đón Tiểu Bảo rồi, nàng chỉ là rời xa nửa tháng, nhưng cảm giác dài đằng đẵng như nửa năm vậy, thật may ở đây có anh chị dâu và Owen bầu bạn, nếu không quả thực cảm thấy một ngày bằng một năm. Có lẽ là sợ trải qua đoạn thời gian dài chia xa lúc trước lần nữa, bây giờ rất là dính nàng, mỗi lần nghe thấy nàng nói phải đi công tác, trong lòng sẽ buồn bã không nói thành lời, sẽ có khoảnh khắc muốn nghĩ đủ mọi cách đi cùng nàng, nhưng sau khi tỉnh táo lại mới biết mình không phải là con nít nữa, không thể làm mấy chuyện kích động và làm nàng khó xử, hôm trước khi đi hai đứa nằm trên ghế sô pha, tôi hỏi nàng tôi dính người như vậy, sẽ có một ngày chê tôi phiền không thương tôi không? Nàng lập tức nhíu mày bĩu môi nói: "Chúng mình vừa mới kết hôn, cậu đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của chúng mình rồi?", không ngờ nàng sẽ hỏi ngược lại như vậy, tôi cũng hối hận chính mình không nên nói những lời này, sau đó cười đùa tí tửng nói là đang đùa, nàng kích động đẩy ngã tôi, đè hai tay của tôi sau đó thật là ác độc cúi người xuống cắn mạnh vào cằm tôi, (nàng chưa từng thô bạo như vậy) tôi đau đến mức la lên nàng mới buông miệng, đặt mông ngồi thẳng ở trên bụng tôi, giọng cực kỳ dã man nhìn tôi nói: "Doãn Hạ Mạt, cậu nghe kỹ cho tớ! Không cho phép cậu sau này nhắc lại cái vấn đề ngây thơ này." Nói xong rời khỏi người tôi đứng lên, chân trần đi tới phòng bếp, tôi lập tức ngồi dậy, không chút suy nghĩ dây dưa không dứt hỏi một câu: "Vậy cậu còn chưa trả lời thẳng vấn đề của tớ đâu?!", chỉ thấy nàng rót xong một cốc nước uống ực ực, sau đó vô cùng ghét bỏ trừng tôi một cái nói một chữ ---- "Heo!", liền lạch bà lạch bạch lên lầu...