Chương 21

Bên trong cái vòng luẩn quẩn này xem như là luật bất thành văn*, phần đông tập thể đều ngầm thừa nhận những quy tắc trong giới, nếu nghệ sĩ nhà mình mà có tin tức tiêu cực nào, việc làm đầu tiên chính là lấy tin của các nghệ sĩ khác để chuyển hướng. Thông thường mà nói thì sẽ kêu nghệ sĩ cùng công ty nhà mình làm dời tầm mắt của đại chúng trước, thật thật giả giả mà thả câu, làm phân tán sự chú ý của công chúng.

(Luật bất thành văn: không ai nói gì nhưng trong lòng mỗi người đều ngầm hiểu)

Tuy rằng những vụ hắc như này sớm muộn gì cũng được làm sáng tỏ, nhưng đối với nghệ sĩ mà nói, tóm lại là vẫn bị ảnh hưởng khá nhiều.

Nam thứ tựa vào gương trong phòng trang điểm, nhìn chằm chằm cái tên Vương Nhất Bác trên điện thoại, bỗng nhiên nhớ đến hơn một tháng trước, hắn chủ động gọi điện thoại muốn cậu giúp đỡ, lại bị âm thanh mỏi mệt ở đầu bên kia của Vương Nhất Bác từ chối.

Hắn ban đầu còn không hiểu lắm, thẳng đến sau này, công ty đăng lên một tin đính chính, còn đăng cả văn kiện, cánh nhà báo ùn ún kéo đến để thanh minh nhận lỗi, hắn mới ẩn ẩn đoán được cái gì đó.

Tập thể ở phía sau Vương Nhất Bác cùng tiểu minh tinh, chính thức ra tay thật rồi.

Tuy rằng chiêu này sử dụng có chút không thích hợp lắm, nhưng có một lần như thế, mới chân chân chính chính phối hợp công chúng khởi tố, dùng luật bảo vệ sự riêng tư cá nhân, vẫn có thể vượt qua một cách yên bình.

Chỉ là.........

Vương Nhất Bác ngồi trước gương trong phòng trang điểm, ánh đèn chiếu đến gương mặt cậu cũng không lộ chút sắc khí nào cả, trông giống như là một viên ngọc vừa trắng vừa lạnh. Cậu trầm mặc phối hợp với stylist nhắm mắt lại để trang điểm, khóe mắt được đánh lên màu phấn đầy kiêu ngạo, vành tai được đeo một chiếc khuyên tai dài nhỏ, theo động tác của cậu mà khẽ lắc lư.

Mái tóc được nhuộm màu xanh lam, tóc mái được uốn tỉ mỉ, lộ ra cái trán trơn nhẵn, lại càng lộ ra đôi lông mày sắc bén, đôi mắt sâu hút lại lạnh lẽo.

Nhận thấy được ánh mắt của nam thứ, Vương Nhất Bác nhìn thẳng vào hắn, nói, "Sao vậy?"

Nam thứ cười cười, "Sau buổi hợp báo kết thúc còn có thông cáo nào nữa không?"

Vương Nhất Bác nói, "Không có."

Nam thứ nói, "Muốn cùng nhau đi ăn lẩu không?"

Vương Nhất Bác xoay xoay chiếc nhẫn lạnh lẽo trên ngón tay, không từ chối, cũng không đồng ý, mà chỉ nhàn nhạt mở miệng, "Đi uống rượu thì sao?"

Nam thứ nhướng mày.

Trợ lý đang ngồi ở một góc hạ thắt lưng xuống, nhặt lên chiếc điện thoại vì mình kinh hãi mà đánh rơi.

.

.

.

Buổi họp báo rất thuận lợi, rất yên bình, trừ bỏ việc Vương Nhất Bác đổi vị trí cho nam thứ, cách xa nữ diễn viên kia một chút. Vấn đề từ khi ở sân trượt tuyết lại được vô tình nhắc đến, nam thứ nghiêng đầu nhìn Vương Nhất Bác, đối phương trên mặt không có biểu tình gì, một tay cầm microphone, thay đổi tư thế.

Người chủ trì mày nhảy dựng, có một loại dự cảm không tốt lắm.

Vương Nhất Bác cũng không thèm nhìn nữ diễn viên, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên gương mặt lấm tấm mồ hôi của người chủ trì, hơi cười một chút, nói, "Tôi sẽ không bao giờ đi nữa."

Lông mày nam thứ cũng nhảy dựng lên.

Hắn nâng tay sửa tóc mái, không dấu vết mà đυ.ng vào bả vai Vương Nhất Bác một chút.

Vương Nhất Bác mặt không đổi sắc, trong lúc người chủ trì không sợ chết tiếp tục truy vấn mà nở một nụ cười, còn bồi thêm một câu, "Bởi vì đi một mình có chút nguy hiểm."

Dưới đài nhất thời nổi lên một tràng vỗ tay, fan hâm mộ hận không thể vỗ đến đỏ tay luôn.

Nói đi một mình có khác gì cà khịa nữ diễn viên là đang bám đuôi?

Lợi hại!

Nam thứ trộm nhìn nét mặt của nữ diễn viên, là nụ cười cứng ngắc đến chịu không nổi nữa rồi, đúng là miễn cưỡng.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Vương Nhất Bác ở sau bục sân khấu bị nữ diễn viên chặn đường, tập thể của mình tẩy sạch cánh nhà báo thì không nói, cư nhiên Vương Nhất Bác còn ở trước buổi họp báo mà làm cô mất mặt, nam thứ ở một bên nghe được thì buồn cười, mấy người trẻ tuổi trong đoàn phim thì xấu hổ ở lại không được, đi cũng không xong, hận không thể che lỗ tai mình lại, cho rằng bản thân mình cái gì cũng chưa nghe thấy.

Vương Nhất Bác khoanh tay trước ngực đứng ở cửa, ánh đèn che khuất đi một nửa gương mặt, nữ diễn viên thấy cậu nhíu mày với mình, cao cao tại thượng nói, "Nói xong chưa? Còn việc gì nữa sao?"

Nam thứ: ............ Phụt.

Nữ diễn viên nhất thời như bị nghẹn ở cổ.

Vương Nhất Bác nghiêng mặt đi, đường cằm sắc nét như được điêu khắc, hướng về phía nam thứ nói, "Xong việc chưa? Đi thôi."

Nam thứ cố gắng nhịn cười, nhấc chân đi theo Vương Nhất Bác, mới đi được hai bước, điện thoại trong túi bỗng đổ chuông.

Vương Nhất Bác còn tưởng hắn sẽ tiếp điện thoại hoặc trực tiếp tắt máy luôn, đợi hơn mười giây, lại nghe thấy tiếng chuông kêu mãi không dừng, giục đến mức chói tai.

Cậu quay đầu nhìn, nam thứ nắm chặt điện thoại, gương mặt được ánh sáng từ màn hình chiếu đến trắng bệch.

Vương Nhất Bác trong nháy mắt đoán được thân phận có thể khiến cho nam thứ bày ra vẻ mặt này, giật giật khóe môi nói, "Là nam diễn viên kia?"

Nam thứ không nói gì, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, môi cũng tái nhợt, hốc mắt hơi hồng hồng, như là phẫn nộ, hoặc là đang cất giữ bên trong một bí mật nào đó.

Vương Nhất Bác quay lại, duỗi cánh tay ra, đoạt lấy điện thoại trong tay nam thứ, trực tiếp ngắt máy.

Điện thoại im lặng vài giây, lại điên cuồng đổ chuông, Vương Nhất Bác ngắt cuộc gọi, lại vang lên, lại ngắt, cứ lặp đi lặp lài như vậy vài lần, cuối cùng cũng không có động tĩnh nữa.

Nam thứ được Vương Nhất Bác trả lại điện thoại, cười khổ nói, "Cậu còn không một chút lưu tình."

Ánh mắt Vương Nhất Bác ôn hòa, ngữ khí lại lạnh như băng, "Đừng quay lại."

Nam thứ nói, "Cái gì?"

Vương Nhất Bác hít một hơi thật sâu, nhìn hắn nói, "Người ta đã phản bội anh, bất luận cái gì cũng đừng cho anh ta thêm một cơ hội."

.

.

.

Cùng nam thứ quảng bá phim gần ba tháng, Vương Nhất Bác chạy khắp nơi tuyên truyền, cậu liền gầy đi, cường độ công tác cao như vậy, sao có thể không gầy đi cho được, gương mặt lại càng trở nên sắc bén, đứng ở giữa một dàn diễn viên, chính là một bộ dáng người lạ chớ lại gần.

Mấy vụ scandal kia vô thanh vô tức bị mọi người quên hết sạch, bây giờ chỉ đánh giá dựa trên tác phẩm mới, vô số lời khen tích cực cứ hướng cậu mà bay tới.

Vương Nhất Bác không từ chối bận rộn, chỉ cần không chệch khỏi quỹ đạo hoặc phạm vi cậu yêu thích, cậu một mực nhận.

Có một lần ở bữa tiệc nào đó, Vương Nhất Bác sẽ gặp được tiểu minh tinh, đối phương ở phía xa bộ dáng muốn nói lại thôi, như là muốn đến đây cùng mình nói chuyện, Vương Nhất Bác nhìn cậu ta gật gật đầu, liền xoay người đi về hướng những nghệ nhân khác cùng công ty với mình trò chuyện.

Người khác tưởng cậu làm vậy để tránh nghi ngờ, chỉ có Vương Nhất Bác tự mình biết, cậu ngay cả một câu cũng không muốn nói.

Trong một khoảng thời gian ngắn, Vương Nhất Bác lại trở về với một Vương Nhất Bác giống như trước kia, lạnh như băng, không hay cười, trước ống kính chỉ phối hợp hỏi đâu đáp đấy, sau ống kính, cậu lại đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Nam thứ có uống rượu với cậu mấy lần, sợ tới mức lần tiếp theo chỉ dám mời cậu ăn cơm nói chuyện phiếm, tửu lượng của Vương Nhất Bác mặc dù cao, sẽ không đến nỗi say khướt, nhưng say rượu rồi thì làm ra những hành động khiến cho người khác không thể một câu là nói hết được.

Trong lúc tuyên truyền quảng bá, khó tránh khỏi việc thường xuyên gặp mặt, mấy thanh thiếu niên trong đoàn phim thường lôi kéo Vương Nhất Bác đi chơi, nhưng mỗi lần up ảnh chụp lên Weibo, cậu luôn đứng ở phía sau cùng, hé ra nửa gương mặt, thoạt nhìn so với bọn họ vô cùng xa lạ.

.

.

.

Mùa hè nóng bức cứ như vậy vô thanh vô tức qua đi, thời điểm mùa thu đến, Vương Nhất Bác rảnh một khoảng thời gian, trợ lý đề nghị cậu đi du lịch, Vương Nhất Bác nhìn lộ trình trầm mặc trong chốc lát, mở miệng nói, "Không phải còn có nghệ sĩ khác sao, bảo họ đi."

Trợ lý vừa muốn nói gì đó, Vương Nhất Bác liền đánh gãy lời nàng, "Gần đây không phải đặc biệt nhàn rỗi sao, phiền nói với người đại diện giúp tôi, thu xếp một chút."

Trợ lý nhìn Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, cúi đầu lướt Weibo, nghĩ nghĩ, vẫn là ngậm chặt miệng lại.

Vương Nhất Bác đeo tai nghe, tựa vào mặt gương lạnh lẽo trong phòng tập.

Tựa như từ từ nhắm lại hai mắt có thể nghe thấy sự rung động của tiếng suối bên tai, thời gian như đông lại các giác quan cùng cảm xúc, đưa cậu đi, đến một nơi phương xa không thấy đích.

.

.

.

Thời điểm những ngày cuối năm, lại có thiệp mời kỷ niệm tròn một năm thành lập thương hiệu gửi đến cho Tiêu Chiến, anh nhìn tấm thiệp đang đặt ở trên bàn, một lúc sau thư ký mới nói cho anh về lịch trình một cách chi tiết.

Bất đồng với năm ngoái chính là, năm nay càng xuất hiện thêm nhiều gương mặt mới, những gương mới cùng cũ ở trên sân khấu đan xen, diễn tới diễn lui, ca hát nhảy múa dưới sự cổ vũ của người hâm mộ, vẫn là cái lối cũ đó không thay đổi.

Tiêu Chiến xem mà buồn ngủ.

Mãi cho đến khi, Vương Nhất Bác lên sân khấu.

Âm nhạc trên sân khấu giống như nổ tung, cậu đứng giữa một dàn dancer.

Cậu mặc rất ít quần áo, vì thế nên cần cổ thon dài cứ thế lộ ra, thắt lưng hiện ra trước mắt rất rõ ràng, bên trên đường cong của xương quai xanh như được tỉ mỉ phác họa đến xinh đẹp. Động tác vũ đạo dứt khoát mạnh mẽ lạnh như băng, lại tương phản như cọ ra nhiệt cùng du͙© vọиɠ giao triền một chỗ, lực đạo, ánh mắt, cùng thắt lưng hữu lực.

Áo khoác tùy ý khoác trên vai, theo động tác mà trễ xuống, cà vạt ngẫu nhiên thắt ở cổ, trông giống như một ác ma hiện nguyên hình, vô tình gϊếŧ chết người không cần dao.

Tiêu Chiến ngồi ở dưới khán đài, cảm giác được cậu chỉ lên sân khấu trong nháy mắt, đã đứng trên giàn giáo đi xuống, hai tay buông thõng hai bên sườn, không vẫy tay chào, không mỉm cười, ngũ quan sắc bén, chiếu ở trên màn hình lớn, chậm rãi biến mất.

Tiêu Chiến ngồi tại chỗ phát ngốc.

Thẳng đến khi sân khấu diễn được một nửa, MC lên đài, dưới khán đài lại càng thêm ồn ào náo nhiệt, Tiêu Chiến mới đột nhiên mới bừng tỉnh, bản thân mình có phải là nên lui về sau khán đài một chút hay không.

Không đợi đại não anh từ chối hay chấp nhận mệnh lệnh, anh lại nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Cư nhiên còn thay đổi trang phục.

Cởi xuống tây trang, chỉ còn lại chiếc áo trễ cổ ở bên trong, trên tay đeo một chiếc đồng hồ màu đen, gợi cảm lại cấm dục.

Giống như trước kia, mọi thứ mâu thuẫn vô cùng.

Cậu cùng với vài người nhẹ giọng nói chuyện, ở cách vị trí của mình không xa.

Thời điểm người kia nói chuyện, cậu nghiêng tai đến nghe, lông mày theo quán tính hơi nhăn lại một chút, sau đó lại nghe thấy cái gì đó mà giãn ra, lộ ra vẻ mặt hờ hững, lại giống như hơi tươi cười.

Đợi đến khi Tiêu Chiến ý thức được mình đã đứng lên, ánh mắt của bọn họ đều dừng lại trên người anh.

Đối mặt với một Vương Nhất Bác nâng mắt nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh như nước, ngay cả lông mày cũng không động một cái.

MC chủ động giới thiệu, Vương Nhất Bác liền hướng về phía anh gật gật đầu, lễ phép xa lạ gọi anh một tiếng.

"Tiêu tổng."

_---/---_

mai ktra tiếng trung rồi nhưng giờ vẫn còn nhởn nhơ ngồi đây trans quý dị ạ =))))))))

ủa nay vẫn còn sớm á, nên chơi thêm chương nữa hông