Chương 22

Thế giới này rất rộng lớn.

Lớn đến nghiêng trời lệch đất mà tìm một người, cũng chỉ có thể ở bên ngã tư đường gặp thoáng qua.

Thế giới này cũng rất bé nhỏ.

Nhỏ đến nỗi mà hai người đã sớm mất liên lạc có thể cùng nhau xuất hiện, ở một nơi mà mình không ngờ đến.

Tiêu Chiến xem qua loa hơn nửa tình hình, xem xét kĩ lưỡng các điều khoản hạng mục, mới lấy bút cùng hợp đồng ra.

Ký hợp đồng xong, không khí thoải mái hơn nhiều, lại bị mời đến quán bar uống rượu, Tiêu Chiến bất động thanh sắc giao tiếp mời rượu, đến lúc sắp kết thúc rốt cuộc có chút chống đỡ không được, đích xác là uống hơi nhiều, liền đứng dậy nói mình muốn vào toilet.

Thời điểm đi ra, ở trong góc, lại thấy được gương mặt của Vương Nhất Bác.

Cậu nghiêng đầu, một chân cong lên, tay khoát lên đầu gối, trên mặt mang theo chút ý cười cùng người bên cạnh nói chuyện, tai phải của cậu có đeo khuyên tai, thi thoảng lại lóe lên ánh sáng.

Mấy đứa quây thành một nhóm, vì không mang theo trang sức mà cảm thấy khoái hoạt cùng tinh thần phấn chấn, đuôi lông mày và khóe mắt đều giãn ra.

Người bên cạnh lấy ra một điếu thuốc lá đưa cho cậu, Vương Nhất Bác theo bản năng nhận lấy, lúc kẹp giữa hai ngón tay thì hơi sửng sốt, vẫn là trả điếu thuốc về.

Bằng hữu nói, "Không biết hút?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, nói, "Biết, nhưng là không thích hương vị này."

Cậu chầm chậm biến thành một người tự gò bó chính mình.

Tiêu Chiến nhớ tới vẻ mặt của Vương Nhất Bác vào lần kỷ niệm tròn một năm tuần trước.

Giống như là một người xa lạ, bình tĩnh đưa tay đến bắt tay với anh, còn giới thiệu bản thân mình.

Gọi anh một tiếng Tiêu tổng, nói tên của mình, gằn từng tiếng, không hề gợn sóng.

Bàn tay nắm bàn tay anh không có lực đạo, đầu ngón tay rất lạnh.

Nắm một cái rồi ngay lập tức tách ra, cũng không có tăng thêm lực đạo níu giữ.

Tiêu Chiến theo dõi gương mặt cậu, đối phương cũng nhàn nhạt nhìn lại.

Đáy mắt trấn tĩnh, pháo hoa giấy bay đầy trời, bóng người đi lại vội vàng.

Fan hâm mộ tích cực đăng bài, đăng lên hình ảnh của Vương Nhất Bác.

Chỉ là, không có thân ảnh của Tiêu Chiến, cho dù bản thân mình đang đứng ngay trước mặt cậu.

Giống như hiện tại, ở góc phòng kia, cùng với Tiêu Chiến không hề có quan hệ gì.

Tiêu Chiến đứng vài phút, mới phát hiện ra hành động ngẩn người của mình có bao nhiêu không thích hợp.

Anh thu lại suy nghĩ, nhấc chân vừa định đi, lại thấy được Vương Nhất Bác cùng bạn nói gì đó, đứng dậy chuẩn bị rời đi, vừa mới xoay người, liền thấy được Tiêu Chiến đang đứng ở cách đó không xa.

Tiêu Chiến: .........

Vương Nhất Bác giương mày, nói, "Trùng hợp vậy."

Tiêu Chiến cố gắng nâng khóe miệng nở nụ cười, "Phải."

Vương Nhất Bác đút một tay trong túi quần, nghiêng đầu nhìn anh mãi không chịu nhấc chân rời đi, còn tưởng anh muốn nói gì đó, liền hỏi, "Còn có việc?"

Tiêu Chiến há miệng thở dốc, muốn nói chút gì đó.

Nói, dạo gần đây cậu thế nào?

Nhưng nhìn đối phương thế này chắc là cũng không tệ lắm.

Đóng phim, ca hát, chụp tạp chí, quay chương trình, thực phong phú.

Huống chi, cũng không có liên quan gì đến mình.

Anh nhìn gương mặt không biểu tình của Vương Nhất Bác, vẫn là cười lắc lắc đầu, nói, "Không có việc gì cả, tôi đi trước, tạm biệt."

Vương Nhất Bác đứng im tại chỗ, lẳng lặng mà chờ Tiêu Chiến đi ngang qua người mình.

Tây trang giày da, áo mũ chỉnh tề.

Là một bộ dáng tinh anh hoàn hảo.

Trong tay nắm quyền lợi, đứng ở trên đỉnh đầu vạn người, một câu có thể quyết định sống chết.

Đây là Tiêu Chiến, Tiêu tổng tài, đương nhiên phải có bộ dáng này.

Vương Nhất Bác không quay đầu lại, đi ngược với phía của anh, chậm rãi nhấc chân, đi thẳng về phía trước.

.

.

.

Vương Nhất Bác quay tiết mục địa điểm là ở bên cạnh hồ nước tại một thành thị, nhà gỗ nhỏ hai tầng xếp cạnh nhau, ra ngoài thì phải trèo thuyền, có thể nói là tu hành ở chốn bồng lai tiên cảnh.

Người quay thả chậm tiết tấu, cậu cũng không sốt ruột, sau khi đến đây ngay cả hành lý cũng chưa sắp xếp, cầm theo ván trượt chậm rãi tham quan quanh nhà gỗ, cậu đeo tai nghe, nhìn chằm chằm điện thoại của mình, cho nên ngay cả khi tiền bối cùng tham gia tiết mục xuất hiện cũng không phát hiện ra.

Tiền bối buông hành lý, chụp lấy bả vai cậu, Vương Nhất Bác bị dọa nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là ngã từ trên ván trượt xuống, hoàn hảo tiền bối túm được cánh tay cậu, mới đứng vững trở lại.

Dưới sàn chủ yếu là xi măng, nếu mà ngã xuống, khẳng định là sẽ bị trầy xước, ít nhất thì cũng phải nhe răng trợn mắt kêu đau một hai ngày, huống chi bọn họ còn phải làm việc.

Tiền bối chỉ muốn đùa cậu, không ngờ là dọa Vương Nhất Bác thành ra như này, vội vàng nói xin lỗi.

Vương Nhất Bác xấu hổ, đối phương có lỗi, ngược lại khiến cậu càng cảm thấy ngượng ngùng, chủ động giúp nhau mang hành lý lên lầu, một mặt không mặn không nhạt nói chuyện phiếm.

Tiết mục có mười kì, mỗi kì phải có đến năm sáu ngày là đều ở cùng một chỗ, đối đãi trong ngôi nhà nhỏ này không giống nhau, Vương Nhất Bác cũng không đi đắc tội lung tung với người khác, những vị thường trú ở đây đều là những người thành công, Vương Nhất Bác chỉ có thể an phận, nên hỗ trợ cái gì thì hỗ trợ cái đó, tuyệt đối không nên nhiều lời.

.

.

.

Buổi tối trên bàn cơm, chủ nhà cùng khách bàn về chuyện hẹn hò, Vương Nhất Bác buồn bực ăn rau, muốn chính mình ẩn đi trong cuộc thảo luận kịch liệt này, nhưng mà vẫn không thể chống lại được sự nhiệt tình của nữ chủ nhà, còn thuận tiện hỏi đến chuyện tình cảm của cậu.

Chủ nhà nói, "Cậu xem cậu nhỏ như vậy, trước kia có từng thích qua ai chưa?"

Lời nói này thật khéo léo, không hỏi hiện tại cậu có thích ai không, cũng không hỏi trước kia có từng hẹn hò không, chỉ hỏi cậu, đã từng thích ai hay chưa.

Vương Nhất Bác không né không tránh, thoải mái thừa nhận nói, "Có."

Có một cô gái tò mò nói, "Vậy hiện tại thì sao?"

Vương Nhất Bác thản nhiên nở nụ cười, nói, "Không dễ dàng để thích thêm một ai đó nữa."

Dù sao cái loại thích này cũng không đáng giá, nói không có là không có. Nhìn không thấy, sờ không được, nắm lấy cũng không được.

Mọi người nghe cậu trả lời, nhất thời không biết phải nói gì tiếp.

Còn tưởng là cậu từ thời niên thiếu thầm mến một tiểu cô nương, có thể là mối tình đầu khó quên.

Tiền bối lúc này vừa vặn đi ra hòa giải, đem vấn đề này ném đi, khí thế tán gẫu trên bàn cơm lại lần nữa đi lên, cũng không có người tiếp tục hỏi Vương Nhất Bác.

Hỏi cậu, vậy bây giờ cậu còn thích người đó không.

.

.

.

Vị tiền bối này Vương Nhất Bác còn phải gọi y một tiếng sư ca. (sư là thầy mà ca là anh =)))) chả hiểu nên dịch kiểu gì ó)

Y hơn nửa đêm ngồi ở bờ hồ, nghe thấy Vương Nhất Bác xưng hô như vậy, cười đến nỗi hai mắt đều cong lại.

Sư ca nhìn thấy người bên cạnh mình khoát tay lên ván trượt, "Thích chơi cái này?"

Vương Nhất Bác gật đầu một cái.

Sư ca còn nói, "Vậy cậu còn thích nhảy, thích motor, sau này không chừng còn thích nhiều cái khác nữa, nhiều sở thích như vậy, sẽ để ý được từng cái một sao?"

Vương Nhất Bác nở nụ cười, "Tuy rằng bận chút, nhưng không tồi."

Sư ca nói, "Sẽ không phải là được hai ba ngày chứ?"

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn y, trong ánh mắt vụt lên một tia sáng, nhẹ giọng nói, "21 tuổi nhận định được chuyện tình, tôi nghĩ cho dù có đến 81 tuổi vẫn có thể kiên trì được."

Sư ca cười to, nói cậu tuổi trẻ mà lo nghĩ xa xôi quá rồi đó.

Mặt hồ yên lặng.

Ánh trăng chiếu xuống đáy mắt Vương Nhất Bác, mơ hồ.

Sư ca trong lòng khẽ động, nói, "Tôi cũng muốn học, hôm nào cậu dạy tôi được không?"

.

.

.

Tiết mục thu xong, tiền bối quả nhiên là đến tìm cậu.

Thời điểm Vương Nhất Bác chạy đến, mái tóc không được tạo hình có chút loạn, lông mi dưới ánh mặt trời thập phần mềm mại, hai má còn dính một chút bụi.

Tiền bối khóe miệng hàm chứa ý cười, nâng tay muốn giúp cậu lau đi, lại bị Vương Nhất Bác giành trước tự mình đưa tay lên lau mặt, ngữ khí nhàn nhạt nói, "Tiền bối sao lại đến đây? Không phải nói ngày mai phải đi Thượng Hải sao?"

Tiền bối ôn hòa nói, "Chuyến bay chuyển thành buổi tối, muốn tới đây thăm cậu."

Y dừng một chút, cười nói, "Mặt khác, còn muốn bảo cậu dạy tôi lái motor."

Vương Nhất Bác ôm mũ bảo hiểm, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, "Tôi tự mình học còn được, dạy anh có chút không được tốt đâu."

Tiền bối nhìn cậu, "Tôi không ngại."

Vương Nhất Bác buông xuống suy nghĩ, trong thanh âm có chút khoảng cách, không có độ ấm nói, "Đoàn tôi có nhiều anh kỹ thật tốt lắm, tôi bảo bọn họ dạy anh."

Tiền bối không nói gì.

Mùa đông sắp đến, gió thổi có chút lạnh.

Y nhìn người trước mặt, nhớ đến buổi tối hai người nói chuyện bên hồ, giống như là hai người khác nhau, nhẹ giọng nói, "Vậy buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm được không?"

Vương Nhất Bác trong lòng thở dài.

Nếu nói trước kia vẫn chưa biết, cậu hiện tại liền phản ứng được tiền bối là có ý tứ gì.

Y cùng Tiêu Chiến rất giống nhau, nhất là thời điểm xử sự với người ngoài.

Nhưng mà y cùng Tiêu Chiến lại không giống.

Tiêu Chiến có tính khí, biết phát hỏa, biết chơi xấu, biết ngồi xổm xuống chơi đùa với chó con, làm tội bản thân mình phải đưa tay ra kéo anh đứng dậy.

Tiêu Chiến chính là Tiêu Chiến.

Không ai có thể thay thế anh, trở thành anh.

Vương Nhất Bác hướng tiền bối cười một cách lễ phép, nói, "Nữ chủ nhà cũng nói đang ở Bắc Kinh, nếu không cùng nhau ăn đi?"

_---/---_

Né thính giỏi lắm con trai ngoan =))))) tưởng tán cún con là dễ hả =)))))) chờ chương sau Tiêu tổng comeback hoho

Ê mà hình như ngoài nhân vật chính ra thì chị tác giả không đặt tên cho ai luôn á... =)))))