Chương 20

Lần đầu tiên, Vương Nhất Bác chính là lần đầu tiên không trả lời tin nhắn Tiêu Chiến.

Cậu vào phòng, thu dọn qua qua xong rồi vào phòng tắm tắm rửa, màn hình điện thoại đặt ở trên giường sáng lên vài lần, đến khi Vương Nhất Bác cầm khăn mặt lau tóc đi ra thì rốt cuộc điện thoại cũng đổ chuông.

Vương Nhất Bác tiếp điện thoại, ngữ khí bình thản nói, "Sao vậy?"

Tiêu Chiến dừng lại một chút, cũng hỏi lại, "Làm sao vậy?"

Vương Nhất Bác nhịn rồi nhịn, nhịn không được, quăng mạnh khăn mặt xuống đất, tạo thành một vết rách nhỏ, giống như trong lòng cậu cũng bị Tiêu Chiến cường ngạnh xé ra một lỗ hổng vậy, sương mù dày đặc dường như ác ý cuồn cuộn tiến đến, ăn mòn hết lý trí còn sót lại của cậu.

Cậu nói, "Tiêu Chiến, có phải trong mắt anh, tôi vĩnh viễn chỉ là một đứa con nít?"

Ngay từ lúc bắt đầu, rất lâu trước đó, đây chính là cái rễ cây đâm sâu vào bên trong xương cốt Vương Nhất Bác, rút ra không được, giữ lại cũng không được, trăn trở, đau đớn không yên.

Ở trước mặt anh, bản thân mình vĩnh viễn chỉ là một đứa con nít được Tiêu Chiến chiếu cố, vẫn duy trì hình tượng cố định như vậy.

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, không trực tiếp trả lời, chỉ nói, "Sao lại nói vậy?"

Video về tiếp xúc thân mật, rồi còn cả scandal cũng thế, tất cả đều bị Tiêu Chiến ôm đồm vào người, một mình mình đối mặt. Anh sợ Vương Nhất Bác bị nói xấu, sợ cậu bị bao phủ bởi những bình luận ác ý tiêu cực, anh sợ đứa nhỏ này phải chịu ủy khuất.

Đứa nhỏ.

Một đại danh từ xưng hô kỳ diệu.

Nó có thể ấu trĩ, cũng có thể đáng yêu.

Tiêu Chiến cho rằng mình đúng, nhưng Vương Nhất Bác lại chán ghét điều này.

Vương Nhất Bác nắm chặt điện thoại, hít sâu một hơi nói, "Vì sao không nói với tôi?"

Tiêu Chiến ngay lập tức đáp, "Tôi có thể xử lý tốt mọi chuyện, vì sao nhất định phải......"

"Tiêu Chiến."

Vương Nhất Bác buông bỏ suy nghĩ, mái tóc ướt sũng che đi tầm nhìn mơ hồ, giọng nói của cậu vang lên tựa như cơn gió mùa đông ban đêm lạnh đến thấu xương, thổi đến Tiêu Chiến cả người lạnh lẽo.

Vương Nhất Bác nói, "Anh biết không, anh không phải đang bao dưỡng tôi, chúng ta là đang hẹn hò."

"Cái video kia, cho dù có lộ thì thế nào? Cử chỉ thân mật thì thế nào?"

Thế nào? Thế nào cái gì? Đại chúng sẽ không cho rằng cậu đi cùng bằng hữu hay trưởng bối đâu, bởi vì thân phận của Tiêu Chiến, những người nhận biết anh chỉ nhiều chứ không ít.

Tiêu Chiến cắn răng nói, "Cậu muốn thời điểm đang ở trên đỉnh cao sự nghiệp mà lộ........"

Vương Nhất Bác cười lạnh, "Nói đến cùng, anh vẫn là không tin tưởng tôi."

Không tin đứa con nít trong lòng anh cũng có thể tự mình chống lại, có thể đứng trước mặt anh mà ngăn cản mưa gió.

Trước khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác nói, "Rõ ràng phương pháp giải quyết có nhiều như vậy, anh lại cố tình chọn cách tồi như thế."

Bàn tay cầm điện thoại của Tiêu Chiến chậm rãi trượt xuống.

Anh vẫn còn mặc bộ quần áo kia, là cái bộ mà đối với người ngoài cảm thấy rất nực cười.

Đó là bộ vì muốn xem buổi biểu diễn của Vương Nhất Bác mà chuyên tâm phối hợp, chỉ vì muốn tránh sự truy tìm của paparazzi.

Mà hiện tại, anh lại không thể nhìn thấy đứa nhỏ của mình.

Buổi đêm hôm nay, ánh trăng vốn rất đẹp, gió đêm xuân có chút lạnh.

.

.

.

Người đại diện tính chệch hướng, vụ video còn chưa giải quyết xong, thì có người lục được thân phận của người năm ngoái vào quán bar bị nhận nhầm thành Vương Nhất Bác đăng lên Weibo.

Tiểu minh tinh hiển nhiên cũng không thể thoát khỏi mớ chiến tranh lộn xộn này, đoàn đội đem nhiệt sưu đè xuống, vẫn không tránh được bị phản ngược lại, không thể không nói ra thân phận của Tiêu Chiến.

Tuy rằng đây không phải là chủ ý của cậu ta, nhưng đời người mà, không phải cái gì cũng có thể làm chủ.

Khuôn mặt của Tiêu Chiến, cũng đủ làm cho người gặp lần đầu tiên đã có thể nhớ kỹ, huống chi anh đã dẫm chân lên nửa cái giới này rồi, mối quan hệ, tài nguyên, có đủ những điều kiện mà khiến người khác nghĩ xấu cho thân phận anh.

Bây giờ không biết lửa lớn bắt nguồn từ nơi nào, khí thế ùn ùn kéo đến vây quét lấy bọn họ.

Mối quan hệ của tiểu minh tinh cùng Tiêu Chiến bị loan truyền lung tung cả lên, những nỗ lực trước kia đều như nước chảy về biển, tổng đều là những thanh âm khó nghe nói cậu ta đi bằng cửa sau.

Tiểu minh tinh tức giận phản bác trên Weibo.

Khả năng nhảy, khả năng hát, khả năng diễn cũng có thể dựa được vào quan hệ sao?

Đoàn đội rất nhanh thu hồi tài khoản từ tiểu minh tinh, trong khoảng thời gian đó sửa mật khẩu, không cho phép cậu ta lên mạng mắng loạn.

Lại có những bình luận châm chọc, nếu không có Tiêu tổng, ai nhìn cậu ca hát với diễn phim?

Tiểu minh tinh tức giận một ngày không ăn cơm, đứng ở trong phòng tập nhảy không chịu ra.

Lại có thêm minh tinh có thân thích chống lưng, trên nhiệt sưu cũng đủ làm cho người ta phản cảm, huống chi cũng không phải tin tức tích cực gì, cứ như thế mà kéo dài một đoạn thời gian, sớm hay muộn cũng sẽ tiêu đi hết những tích lũy cùng cố gắng nhiều năm của Vương Nhất Bác.

Fan của Vương Nhất Bác cùng tiểu minh tinh cãi nhau cả ngày, cãi đến nỗi mà chuyển sang nói xấu nghệ nhân của đối phương.

Nói người mà có diện mạo giống Vương Nhất Bác kia là tiểu bạch kiểm Tiêu Chiến bao dưỡng, nói là thế thân của Vương Nhất Bác.

Nói anh trong lòng có ý đồ xấu, hành vi nhơ nhớp.

Nhưng trung tâm dư luận đại đa số đều là ở trên người Tiêu Chiến, hoặc là trên người tiểu minh tinh.

Vương Nhất Bác gọi điện cho Tiêu Chiến không được, liên hệ với tiểu minh tinh lại càng không, vì thế tự mình lái ô tô, mới ra đến tiểu khu đã bị paparazzi bắt được, cuối cùng vẫn là một đường nhấn ga, trong lúc đi với tốc độ cao mà bỏ rơi được bốn năm chiếc xe paparazzi, còn tông vào đuôi xe khác, cuối cùng không thể lái xe đến nhà Tiêu Chiến, ngược lại còn đi bệnh viện.

Cậu không bị thương, nhưng vẫn bị người đại diện ép nằm tại bệnh viện.

Vương Nhất Bác mặc bộ quần áo bệnh nhân, đứng trước cửa sổ, trầm mặc nắm chặt điện thoại không một cái tin nhắn kia.

Trong chiếc điện thoại này, chỉ có một ứng dụng, tài khoản trong ứng dụng đó, chỉ có một người bạn duy nhất.

Mà lúc này khung chat lại vô cùng im lặng.

Hiện tại nhìn lại, giống như mỗi bước, mỗi sự việc, đều là do trò khôi hài của mình tạo ra.

Nếu không cùng với tiểu minh tinh, còn có cả Tiêu Chiến đi ra ngoài dạo phố, thì sẽ không bị quay lén.

Không dọn dẹp vụ việc cho nam thứ cùng tiểu minh tinh, cũng sẽ không dẫn paparazzi đến.

Nếu không đến Nhật Bản, thì sẽ không gặp được nữ diễn viên, cũng sẽ không bị chụp lại.

Không từ chối Tiêu Chiến, sẽ không đi Nhật bản.

Một bước sai, mọi bước sai.

Trong suy nghĩ của cậu, hiển nhiên lại không có giả thiết "Nếu không gặp Tiêu Chiến".

Nhưng mà cậu hối hận.

Cậu hận chính mình quá trì độn, quá trẻ con.

Thẳng đến khi Vương Nhất Bác đứng đến chân phát tê, điện thoại của Tiêu Chiến mới chậm rãi gọi đến.

Vương Nhất Bác nghe máy, giọng nói của Tiêu Chiến vang lên, giống như thường ngày vậy, mang theo một chút ý cười, ôn hòa cùng ôn nhu.

Anh nói, "Ngẩn ngơ ở bệnh viện có buồn không?"

Vương Nhất Bác lại nói, "Tôi là muốn đi gặp anh."

Tiêu Chiến đáp, "Tôi cũng đoán được."

Anh dừng lại một lúc, không đợi Vương Nhất Bác nói, đã nói tiếp, "Cậu đoán xem tôi đang ở chỗ nào?"

Vương Nhất bác nhíu mày suy nghĩ, vừa định nói không biết, lại nghe thấy bên ngoài phòng có tiếng chìa khóa, ngay lập tức quay đầu nhìn, Tiêu Chiến đang đứng ở cửa, hướng về phía cậu quơ quơ chùm chìa khóa, có chút đắc ý nói, "Tiểu trợ lý cho tôi đó."

Thấy vẻ mặt của anh, Vương Nhất Bác mới thả lỏng một ít, bất đắc dĩ nói, "Cô ấy luôn thiên vị anh."

Tiêu Chiến nở nụ cười, "Cậu không hỏi tôi đến để làm gì à?"

Vương Nhất Bác dựa lên mặt tường lạnh như băng, phía sau là ánh trăng màu trắng bạc, lại càng làm tôn lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, ánh mắt trong suốt.

Cậu nhìn Tiêu Chiến, nói, "Tôi có thể xử lý tốt mà."

Tiêu Chiến nhướng mi.

Vương Nhất Bác còn tưởng là anh không tin, lại bồi thêm một câu, "Việc này, tôi có thể tự mình xử lý tốt."

Cho nên, không cần anh một mình đỡ hết những tin đồn nhảm nữa, tự làm mình tổn thương.

Tiêu Chiến mỉm cười, nói, "Tôi biết."

Vương Nhất Bác hình như đã nhận ra cái gì, nhìn anh nhíu mày.

Tiêu Chiến mặc bộ quần áo lúc vào phòng trang điểm để gặp cậu, sợi tóc mềm mại, hơi hơi mỉm cười.

Anh mở miệng, chậm rãi nói, "Đại khái có một khoảng thời gian rất dài, ánh mắt mọi người sẽ đều đặt ở trên người cậu."

Vương Nhất Bác nói, "Tôi biết."

Tiêu Chiến nâng mắt lên, nhìn thiếu niên ở trước mặt, nhẹ giọng nói, "Vương Nhất Bác, sẽ rất vất vả đó."

Anh đi phía trước hai bước, chỉ cần duỗi tay ra, là có thể chạm đến mái tóc của thiếu niên, chạm đến được khuôn mặt của cậu.

Nhưng Tiêu Chiến lại đút tay vào túi áo, nhìn Vương Nhất Bác nhàn nhạt nói, "Bộ phim mới của cậu sắp công bố rồi, nếu việc này không xử lý tốt, công chúng chỉ cảm giác cậu được các blogger thổi phồng thôi."

Vương Nhất Bác cảm giác được phản ứng không bình thường của Tiêu Chiến, đột nhiên tăng thêm ngữ khí, lặp lại nói, "Tôi có thể xử lý tốt."

Tiêu Chiến nhìn cậu.

Trong đôi mắt của đối phương có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình.

Rõ ràng, lại sáng ngời.

Tiêu Chiến nói, "Tôi muốn tốc chiến tốc thắng."

Anh nói tiếp, "Chia tay đi, người bạn nhỏ."

Vương Nhất Bác tại âm thanh vụn vỡ kia mà nháy mắt hai mắt mở to.

Cậu nhanh chóng đi về phía trước, theo bản năng nắm lấy cổ tay Tiêu Chiến.

Như là lần đầu giữ anh lại vậy.

Lúc ấy cậu nói, anh không phải làm bạn với tôi sao, làm gì có ai đến thăm bạn nán lại một lúc đã đi.

Tiêu Chiến nghĩ, quả nhiên vẫn là quá tham lam rồi.

Mới có thể rơi vào ngày hôm nay, bước đi gian nan.

Tốc độ nói chuyện của Vương Nhất Bác nhanh dồn dập, như là sợ mình chưa nói xong, Tiêu Chiến sẽ xoay người rời đi.

Cậu nói, "Tôi đã cùng bàn bạc với người đại diện xử lý như thế nào rồi, công ty bên tiểu minh tinh cũng sẽ hỗ trợ, một khoảng thời gian không gặp cũng không sao, tôi có thể chờ, tôi......!"

Dù sao cậu cũng là đứa nhỏ từ lúc hơn mười tuổi vì một giấc mộng mà có thể chờ rất nhiều năm.

Làm sao lại không thể chờ có cơ hội để gặp được người thương chứ.

Tiêu Chiến đánh gãy lời cậu, nói "Tôi không muốn chờ."

Anh nhìn thấy ánh mắt của Vương Nhất Bác có chút lạnh, trên mặt không hề tươi cười, "Paparazzi đã chờ đợi thời cơ, chờ một tin nóng hổi."

"Chỉ cần cậu với tôi còn ở cùng một chỗ, có một ngày, cậu sẽ bị mất hết tiền đồ của bản thân mình."

Vương Nhất Bác nói, "Đây không phải là lý do!"

"Phải."

Tiêu Chiến cúi đầu nhìn xuống ngón tay của cậu, thấp giọng nói, "Buông tay đi."

Anh dùng sức, đối phương lại càng dùng sức.

Vương Nhất Bác sẽ không đau khổ cầu xin giống trong phim truyền hình, cũng sẽ không thâm tình nói gì cả, chỉ hứa hẹn cùng cam đoan.

Cậu chỉ có thể ngẩn người, cố chấp dùng ngón tay mình buộc chặt tay đối phương, tăng thêm lực đạo, không cho Tiêu Chiến gỡ tay mình xuống.

Tiêu Chiến cắn chặt răng, dùng sức đến nỗi tay mình đều đã run rẩy, mới cậy được ra ba ngón tay của Vương Nhất Bác.

"Tiêu Chiến."

Nhận ra được quyết định của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác đang trầm mặc đột nhiên mở miệng.

Tiêu Chiến giương mắt nhìn cậu.

Đối phương cúi đầu, tóc mái che khuất đi đôi mắt, trên mặt xuất hiện một cái bóng đen, không rõ biểu tình.

Vương Nhất Bác nói, "Tiêu Chiến, anh hãy nghe cho kỹ, chỉ cần lần này anh buông tay, tôi tuyệt đối sẽ không quay lại."

Tiêu Chiến nhìn cậu.

Ngón tay dùng sức, giãy ra khỏi sự giam cầm của đối phương.

Anh lắc lắc tay, đem cổ tay xuất hiện một vòng đỏ ửng kia giấu ra sau lưng, xoay người, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng bệnh.

Một lời cũng không nói.

Vương Nhất Bác vẫn duy trì tư thế cúi thấp đầu, phía sau lưng dựa vào vách tường, chậm rãi trượt xuống, đầu chôn tại khuỷu tay.

Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ, đem hình ảnh của cậu chiếu xuống mặt đất thật dài, thật mỏng manh.

Cậu chỉ là một người bình thường, không có tinh cầu, không có đóa hoa hồng, cũng không phải tên là Tiểu Vương Tử.

_---/---_

Thì ra chính là lộ video ba người đi chung với nhau, hơn nữa Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác còn có những cử chỉ thân mật.

Vì ba người đi chung với nhau, gương mặt của tiểu minh rất rõ ràng, nên đương nhiên sẽ bị kéo vào đống hỗn độn này.

Trans buổi đêm yên tĩnh có khác, vừa đọc đến câu "Buông tay đi" là lại nhớ đến cảnh tại Bất Dạ Thiên, Tiêu Chiến mỉm cười nói với một Vương Nhất Bác đang gồng sức nắm chặt tay mình rằng, "Lam Trạm, buông tay đi."

Khóc hết nước mắt luôn ạ :)