Chương 18

Ăn tết ngày thứ hai xong, nam thứ liền tìm đến Vương Nhất Bác nhờ giúp đỡ.

Nói là chuyện nhỏ, nhưng ầm ĩ cũng đủ lớn, nói là chuyện lớn, nếu xử lý thích đáng thì cũng sẽ không ảnh hưởng gì cả.

Nam thứ còn chưa đóng máy bộ phim kia mà nữ diễn viên trong đoàn phim đã cùng với nam thứ tạo scandal, ý của công ty là tìm người tạo CP để đè cái vụ hot search này xuống, nam thứ vẫn cự tuyệt, chỉ nói mời bạn đến giúp đỡ, không cần thiết phải lấy cách thương tổn người khác để che giấu đi việc mình làm, khiến cho mọi người đều có kết thúc không tốt đẹp.

Vương Nhất Bác cùng nam thứ đều đang trong giai đoạn đứng trên đỉnh cao, nam thứ đến tìm cậu, hai người cũng thường cùng nhau cọ nhiệt khi nhận kịch bản phim mới, không bất ngờ không miễn cưỡng, chọn người vừa vặn phù hợp.

Việc này là chính nam thứ đến bàn bạc, không phải là nghe qua miệng của nhân viên công tác, mặt đối mặt nói chuyện rõ ràng, cũng cẩn trọng.

Vương Nhất Bác hoàn toàn đáp ứng.

Thời điểm cậu thoải mái gật đầu, nam thứ còn tưởng mình nghe lầm.

Hắn có chút không biết phải làm sao, ở đầu dây bên kia điện thoại nói, "Lần trước ở trên xe tôi từng nói qua."

Vương Nhất Bác vừa ở trong sân chơi bóng rổ, bộ quần áo cũng bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, cậu đứng ở trong góc sân, cầm điện thoại, bình phục lại hô hấp nói, "Tôi biết."

Nam thứ nói, "Vậy cậu tốt xấu gì cũng phải do dự chứ."

Vương Nhất Bác nở nụ cười, quay đầu hướng về phía Tiêu Chiến ngoắc ngoắc tay dùng khẩu hình miệng nói gì đó, rồi mới nói với nam thứ, "Tôi biết anh có người mình thích."

Cậu tùy ý trêu đùa, lại không nghĩ rằng bên kia nam thứ đột nhiên trầm mặc.

Vương Nhất Bác cũng hiểu, dù sao loại chuyện này, chỉ cần thân cận một chút cũng phải giấu giấu diếm diếm, nhất thời cũng biết mình lỡ miệng, vừa định chuyển sang đề tài khác, lại nghe thấy nam thứ nói, "Không có."

Vương Nhất Bác nói, "Cái gì?"

Nam thứ gằn từng tiếng nói, "Đã không còn nữa rồi."

Không phải chỉ có mỗi "không có."

Trong lúc Vương Nhất Bác cùng nam thứ gọi điện thoại ngày hôm sau, cậu lên mạng nhìn thấy nam diễn viên đăng tin tình cảm với một người.

Đối tượng không phải là nam thứ, là một nữ diễn viên Vương Nhất Bác đã từng gặp qua, ở một bữa tiệc đầu năm.

Thời điểm nàng cười rộ lên, lúm đồng tiền ở hai bên má rất xinh đẹp.

Tiêu Chiến đang ngồi trên bàn phía sau cậu làm việc, nghe thấy Vương Nhất Bác nhắc tới chuyện này, tùy tiện lướt nhanh qua giấy tờ, nói, "Lần trước bởi vì y tạo hình nên mới không nhận ra, kỳ thực nam diễn viên này trước kia tôi cũng từng gặp qua rồi."

Vương Nhất Bác xoay người, bám lên tay vịn sô pha nói, "Ở đâu?"

Tiêu Chiến cố gắng nhớ lại, "Có lần bàn việc làm ăn, ở club có thấy y trái ẵm phải ôm người đi qua người tôi, uống còn rất nhiều."

Vương Nhất Bác nhớ đến biểu tình khi hắn nói "Người như chúng ta không có tư cách bàn đến chuyện thật lòng", trên mặt có chút mờ mịt.

Nhưng mà làm gì có ai khống chế được tình cảm.

Tiêu Chiến đứng dậy đi tới, ống tay áo sơ mi xắn lên, cổ áo cũng cởi ra mấy cái cúc, cà vạt lại lỏng lẻo trên cổ, theo động tác của anh mà nhẹ nhàng chạm lên đầu Vương Nhất Bác.

Anh đứng ở sau ghê số pha cúi đầu cướp lấy điện thoại của Vương Nhất Bác, trên màn hình là video trên Weibo, liền giật giật ngón tay, thanh âm trong không trung nhẹ nhàng, nói, "Ngày mai có phải cần đi thăm ban không? Gặp rồi sẽ biết."

Anh đứng đối nghịch với ánh sáng, con ngươi giống như trong suốt hờ hững, tựa như màu hổ phách trong suốt vậy.

Trái tim Vương Nhất Bác không khống chế được điên cuồng đập mạnh.

Cậu ngửa đầu, thân thủ chạm đến cái kính màu vàng trên sống mũi của Tiêu Chiến. Đôi mắt phía sau mặt kính đang ôn nhu chăm chú nhìn cậu, tùy ý cậu nghịch ngợm.

Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ tới cái gì, nhíu mày nói, "Anh đi cái loại club kia?"

Tiêu Chiến: ..........

.

.

.

Dạo gần đây cơ hồ mỗi ngày thư ký đều nhận được điện thoại của BOSS, hôm nay cũng tăng ca đến hơn mười giờ.

Đầu dây bên kia là giọng nói của Vương Nhất Bác, trầm hơn so với bình thường, còn có chút khàn khàn, một câu ngắn ngủn, được cậu thuật lại không được tự nhiên lại kỳ quái.

Thư ký nói, "Vương tiên sinh...... Thân thể ngài có khỏe không? Có phải là bị cảm rồi không?"

Vương Nhất Bác hung hăng cắn chặt môi.

Tay cậu đặt sau gáy Tiêu Chiến, ngón tay nắm lấy mái tóc mềm mại buộc anh phải ngẩng đầu lên nhìn mình, bởi vì trong miệng ngậm lấy một vật mà hô hấp khó khăn, đôi mắt phiếm hồng, lông mi ướŧ áŧ, hiện lên một tầng thủy quang.

Tiêu Chiến chỉ muốn bảo cậu nhanh nhanh cắt đứt cái loại cuộc gọi phóng đãng này, ánh mắt ướt sũng nhìn Vương Nhất Bác, đầu lưỡi lấy lòng mà liếʍ một vòng đến tận gốc, ý bảo nhanh cúp máy đi.

Vương Nhất Bác gân xanh trên trán đều đã hiện lên rất rõ ràng.

Cậu hít sâu một hơi, cơ hồ là sắp đến cực hạn, khàn giọng đối với thư ký nói, "Tôi không sao, cô cũng mau về đi."

Vừa cúp điện thoại, liền kéo Tiêu Chiến đang nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt lên.

Cậu nhìn hai cánh môi đỏ ửng của Tiêu Chiến, cúi đầu không nhẹ không nặng cắn xuống.

Tiêu Chiến đau đến hít một ngụm khí lạnh, hơi thở gấp gáp nói, "Cậu tuổi chó sao? Mỗi lần đều muốn cắn tôi?"

Vương Nhất Bác nở nụ cười, gương mặt vì nhiễm tìиɧ ɖu͙© trong bóng tối càng trở nên gợi cảm.

Vương Nhất Bác nâng thắt lưng anh lên một chút, tính khí nóng như lửa chậm rãi tiến vào nơi chật hẹp kia.

Lưng của Tiêu Chiến hơi run lên.

Vương Nhất Bác thở dốc hôn môi trấn an anh, rồi lại lưu luyến tại nốt ruồi nhỏ dưới khóe môi Tiêu Chiến.

Anh trước kia có xem qua cuộc phỏng vấn của Vương Nhất Bác, fan nói tính cậu lãnh đạm, người phỏng vấn nói cho cậu nghe, cậu biểu tình kinh ngạc, giống đó không phải đang nói mình vậy.

Hiện tại tự mình ra trận mới biết được, đích thực là nói vớ nói vẩn.

Anh thậm chí còn không thể cử động được thắt lưng chính mình, toàn bộ đều dựa vào từng cái va chạm hung ác của Vương Nhất Bác, trong lúc này chỉ có thể dùng răng nanh cắn vào bả vai cậu, phát ra âm thanh nức nở ngắn ngủi, nghe có vẻ đáng thương, nhưng lại ngang ngược.

Tiêu tổng không bỏ xuống được sĩ diện, Vương Nhất Bác cũng không ép buộc, chỉ là dùng bàn tay đánh lên mông anh, Tiêu Chiến ăn đau, giương mắt nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác cùng anh nhìn nhau vài giây, tiến công lại giống như thủy triều ùn ùn kéo đến, phát ra âm thanh khiến người khác tai đỏ tim đập.

Tiêu Chiến há miệng, khó nói được một câu hoàn chỉnh, "Vương Nhất Bác, cậu con mẹ nó.........!"

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, đường cong của cần cổ thon dài hiện ra, dán đến ngăn chặn lấy môi Tiêu Chiến, đem tất cả lời mắng của anh nuốt vào, đầu lưỡi liếʍ lộng khuấy đảo khoang miệng đối phương.

Buổi tối hôm đó Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác làm ba lần, cuối cùng chống đỡ không được, ở trên sô pha muốn đi xuống, tay chân đồng thời như muốn rã rời, lại bị Vương Nhất Bác nắm lấy thắt lưng kéo ngược lại, tính khí lửa nóng lần thứ hai xâm nhập vào vách thịt căng chặt, lấp đầy bên trong anh, không ngừng trừu sáp.

Cả người Tiêu Chiến mềm nhũn như được vớt từ trong nước ra, cơ hồ sắp ngất đến nơi rồi, rốt cuộc mới mở miệng xin tha, loại xưng hô gì cũng dám gọi. Anh ngẩng đầu hôn lên môi cùng khóe mắt Vương Nhất Bác, học cậu bình thường mà ngậm lấy tai đối phương liếʍ láp, cuối cùng bị Vương Nhất Bác nắm cằm, cắn ngược trở lại.

Tiêu Chiến lại một lần nữa bị kɧoáı ©ảʍ làm cho cơ thể tê liệt, mê muội nghĩ, mẹ nó, lần sau sẽ không bao giờ đi nữa.

.

.

.

Vương Nhất Bác nếu đáp ứng giúp nam thứ, đương nhiên sẽ không nuốt lời, cho nên ngày hôm sau fan hâm mộ thu được một tin đặc biệt, Vương Nhất Bác ở phim trường của nam thứ mà cùng nam thứ chụp ảnh, nụ cười thản nhiên, bộ dáng thoạt nhìn cũng không tệ.

Chỉ là các nàng không biết, đi theo Vương Nhất Bác còn có một Tiêu Chiến đang ở bên trong xe ngủ bù, mới tỉnh dậy một lúc, Vương Nhất Bác mới trở về xe.

Trên mạng đang ầm ầm như sóng dữ.

Chỉ là nam thứ ngồi ở bên trái Vương Nhất Bác, nhìn thấy lúc rảnh rỗi thì không ngừng nghiêng đầu, kề sát vào Tiêu Chiến đang ngồi ở bên phải, một tay đưa lên che miệng cùng anh thầm thì trò chuyện, hai cái đầu tựa vào nhau, cơ hồ không có thời điểm nào muốn tách ra.

.

.

.

Fan ẩn ẩn cảm giác Vương Nhất Bác thay đổi, tính khí khó ở dường như ít đi, mà nhiều hơn là cậu so với trước kia ôn hòa kiên nhẫn hơn nhiều, vô luận là ở cuộc phỏng vấn hay là quay chương trình, thì cũng tươi cười hơn, trả lời cũng rất chăm chú.

Có một fan hâm mộ suy đoán nói cậu đang hẹn hò.

Từ lúc trước khi có vụ nháo nhào của nữ diễn viên ở Nhật Bản, cùng nhau đi chơi phần lớn là cùng nam thứ.

Trong chương trình Vương Nhất Bác bị hỏi mặt cũng không đổi sắc, khéo léo tránh đi đề tài này.

Cho dù là vấn đề này, Vương Nhất Bác cũng không muốn nói dối, chỉ có thể tránh đi.

Kể cả Tiêu Chiến có hiểu đi chăng nữa, nhưng nếu ở trước màn hình mà thấy cậu thề thốt phủ nhận, chắc chắn sẽ không vui.

Nhưng công khai loại chuyện này, đối với ai cũng bất lợi, dù sao nói đến chuyện hẹn hò cũng không phải là chuyện nhỏ bé gì, Vương Nhất Bác hiểu đạo lý này.

Quay chương trình xong, cậu quan sát thấy không có người, mới chạy đến bãi đỗ xe tìm xe của Tiêu Chiến.

Vừa lên xe, thấy Tiêu Chiến ngồi ở ghế lái, nhất thời không kịp phản ứng được đang xảy ra chuyện gì.

Tiểu minh tinh ngồi ở ghế sau bên cạnh cậu vươn đầu đến, thật cẩn thận nói, "Bận không? Mợ, nếu không thì giúp cháu một việc đi?"

Vương Nhất Bác mặt không chút thay đổi nói, "Mợ không muốn giúp."

_---/---_

đm mợ mới chịu cơ ạ :))))))