Chương 17

Mùa đông ở Hoành Điếm vô cùng lạnh, lạnh đến mức mà thời điểm diễn viên lúc đi diễn, fan hâm mộ ở ngoài cửa đều có thể nhìn thấy dàn diễn viên của mình đều mặc áo bông dài đến tận mắt cá chân, hận không thể che luôn cả gương mặt sâu trong cổ áo, vừa ra ngoài hai ba bước là có thể lên xe luôn rồi, cảnh diễn thì toàn là cảnh trong nhà, nhưng lại không đúng với dự kiến ban đầu, cảnh diễn bên ngoài xuất hiện đầy trên thông cáo, khiến người ta muốn tuyệt vọng.

Thời điểm Tiêu Chiến đặt chân đến Hoành Điếm vừa vặn rơi xuống trận tuyết đầu tiên, không khí dưới 0 độ phải đến hơn 10 độ, trong phim trường là một đoàn người mặc áo ba-đờ-xuy, chỉ có anh là mặc một cái áo khoác màu nâu nhạt, áo len màu đen cao cổ, thắt lưng nhỏ hiện ra, không giống như đang đến thăm ban, mà giống đến quay phim hơn.

Chỉ là bị Vương Nhất Bác bắt gặp không đến mười phút sau, Tiêu tổng liền biến thành Tiêu Chiến nghỉ ngơi ngoan ngoãn ăn chocolate, ở trên ghế cơ hồ lui thành một cục. Vương Nhất Bác đứng ở bên cạnh anh chờ diễn, trên mặt giấy của kịch bản xuất hiện những nét bút đủ thứ màu sắc rực rỡ.

Đồ diễn là tây trang, là một dạng nghiêm túc, một tay đút vào bên trong túi quần, trông giống như một cây trúc thẳng tắp vậy.

Chỉ là trên người Tiêu Chiến đắp một cái chăn, cái mảnh màu vàng in hình bọt biển bảo bảo kia hòa với gương mặt lạnh lùng của Vương Nhất Bác đang đứng bên cạnh trông không ăn khớp chút nào.

Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn cậu, nói, "Lạnh không?"

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, rõ ràng là chóp mũi lạnh đến ửng hồng rồi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận, chỉ nói, "Cũng được."

Tiêu Chiến hỏi, "Nguyên Đán về nhà chứ?"

Vương Nhất Bác sờ sờ mũi, nói, "Gần đây đoàn phim đang đẩy tiến độ, không về được."

Anh gật gật đầu, không hỏi nữa, tiếp tục nhìn báo cáo trên điện thoại, lại nghe thấy Vương Nhất Bác ở bên cạnh hỏi một câu, "Sao lại không hỏi đón tết?"

Tiêu Chiến nói, "Cậu đón tết không phải sẽ về nhà à?"

Vương Nhất Bác nhíu mày, "Anh không muốn ở cùng với tôi sao?"

Tiêu Chiến: .................

Anh biết đóng máy là trước khi đón tết, tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ về nhà, hai năm này anh cũng bởi vì công việc mà chạy ngược chạy xuôi, không có cơ hội cùng với người nhà đoàn tụ, lần này vừa vặn được nghỉ ngơi, lại không nghĩ rằng bên trong kế hoạch của Vương Nhất Bác còn bao gồm cả bản thân mình, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, lại bởi vì sợ gặp mặt người nhà đối phương mà có chút xấu hổ.

Tiêu Chiến thử nói, "Không tốt lắm đi?"

Vương Nhất Bác mặt mày càng lúc càng cau lại, nói, "Có cái gì không tốt? Tiểu minh tinh khẳng định là ở bên ngoài vui chơi, công ty được nghỉ, anh chẳng lẽ một mình ở trong văn phòng ăn tết?"

Tiêu Chiến muốn nói, anh đối với ngày lễ sum họp đoàn viên này kỳ thật không có chấp niệm gì cả, hơn nữa cháu trai mình cũng không phải là không quan tâm gì đến người cậu này, hàng năm vẫn sẽ cùng anh đón tết, chỉ là đến ngày mồng hai tết mới cùng bạn bè ra ngoài chơi, cho nên cũng không nghĩ rằng sẽ hiu quạnh như vậy, lời nói đến bên miệng, nhìn thấy gương mặt nam hài vì sự do dự của anh mà không cao hứng, lập tức sửa miệng nói, "Thật ra có chút việc cần đến chỗ khác công tác, như vậy đi, chờ tôi công tác xong liền đi tìm cậu được không?"

Mi tâm Vương Nhất Bác lúc này mới giãn ra một chút, "Đại khái là lúc nào?"

Tiêu Chiến nở nụ cười, nói, "Xem tình hình đã, sẽ cố gắng về sớm."

Vương Nhất Bác ừ một tiếng, không biết suy nghĩ cái gì, quay đầu nhìn kịch bản.

Tiêu Chiến đặt chocolate lên bàn, khẽ thở dài.

Kỳ thật không phải là anh chưa từng nghĩ qua.

Gia đình, bạn bè, sự nghiệp, Vương Nhất Bác sẽ vì mình mà gặp phải khốn cảnh cùng phản đối.

Lúc này mà nói lo lắng tựa hồ có chút giả mù sa mưa, nhưng mà tâm lý chùn bước trong chuyện tình cảm bên trong anh lại bắt đầu quấy phá, tự tin được tích cóp hàng ngày của anh dần dần bị ăn mòn.

Thẳng đến khi diễn xong, ly đồ uống mà Vương Nhất Bác đi hơn nửa giờ mới mua được cho anh, bởi vì còn sợ bị nhiễm lạnh mà còn bọc thêm một lớp áo khoác bên ngoài, cuối cùng cũng không động đến.

.

.

.

Ngày đó đóng máy, Vương Nhất Bác ở cách vách đoàn làm phim mà nhìn thấy nam thứ, bọn họ là quay cùng một cảnh, bởi vì có nhiều việc mà mệt mỏi, cũng chưa thể nói chuyện hẳn hoi được một lần.

Chỉ là lúc này, Tiêu Chiến đang đứng ở bên cạnh mình, cậu cũng ngại không biết phải nói gì.

Dù sao lần trước bản thân mình đã từng tâm sự cùng với nam thứ, còn nhắc đến một nhân vật, sợ rằng nam thứ sẽ nhìn ra.

Nam thứ là một người thông minh khôn khéo, từ bộ dáng chào hỏi của Vương Nhất Bác có thể nhìn ra được cậu đang giấu diếm gì đó, chỉ là biết điều không hỏi nhiều, hai bên hàn huyên qua loa rồi kết thúc, bỗng nhiên thấy một nam diễn viên từ trên xe bảo mẫu đi xuống, thân thiết khoác vai nam thứ, trong một vài giây ngắn ngủi như vậy, lại áp sát vào mặt hắn chút, oán giận nói thời tiết lạnh quá đi.

Vương Nhất Bác hơi sửng sốt.

Nam thứ sắc mặt thản nhiên, ánh mắt nhanh chóng đặt lên người Tiêu Chiến, dùng khẩu hình miệng nói với Vương Nhất Bác, đây là người bạn kia?

Vương Nhất Bác gật gật đầu.

Đáy mắt nam thứ hiện lên chút ý cười, hướng bọn họ gật đầu một cái, trước khi đi hướng Vương Nhất Bác nói, "Vậy lần sau gặp."

Cho đến khi bọn họ đi xa khỏi tầm mắt, Vương Nhất Bác không nhịn được quay đầu lại, Tiêu Chiến túm lấy cậu nói, "Nhìn cái gì đấy?"

Vương Nhất Bác đáp, "Tiền bối vừa chào hỏi tôi anh cũng biết đi, là nam thứ."

Tiêu Chiến nói, "Phim trường có gặp qua rồi, sao vậy?"

Vương Nhất Bác do dự một chút, nói, "Bên cạnh diễn viên kia, là nam diễn viên trong đoàn, hai người bọn họ.... Giống như đang hẹn hò."

Tiêu Chiến phải cố gắng nhịn cười mới không cười ra tiếng, "Cậu mới chỉ nhìn người ta một lần, đã biết ai thích ai rồi?"

Vương Nhất Bác nhỏ giọng ừ một tiếng.

Tiêu Chiến không nghe thấy âm thanh, đưa lỗ tai lại gần bảo cậu lặp lại một lần nữa, Vương Nhất Bác chỉ lôi kéo anh đi nhanh hơn, dù thế nào cũng không chịu nói lại.

.

.

.

Giao thừa đêm đó, Tiêu Chiến vừa vặn có chút việc, ở công ty tăng ca đến hơn chín giờ, tiểu minh tinh bị ra lệnh không được đến đây, một mình ở nhà xem đêm xuân, bảo an ở công ty cũng đã đều về quê đón tết, chỉ còn lại một ô cửa tầng trên cùng đang bật đèn, như là giữa một bầu trời đen mịt mờ, bỗng xuất hiện một ngôi sao sáng.

Tiêu Chiến một bên làm việc một bên suy nghĩ, Vương Nhất Bác kỳ thật biết lịch trình của mình, biết mình không có đi đến nơi khác công tác, nhưng cậu không biết anh đang lo lắng cái gì, hai phương đang tránh né cái gì, ai cũng không liên hệ trước cho ai, anh kéo từ đầu đến cuối đều là chấm đỏ của tin nhắn chúc mừng năm mới chưa đọc, duy chỉ một khung chat là màu xám trầm mặc.

Lần đầu tiên hai người mâu thuẫn nháo loạn lại là chuyện ăn tết thế này.

Tiêu Chiến không thể hướng Vương Nhất Bác giải thích cái gì cả, hoặc là nói, khiến cậu hiểu cái gì.

Chuyện không liên hệ trong chuyện tình cảm của con người, ai cũng có suy nghĩ cùng lo âu giống nhau.

Cho dù là người yêu thân mật, Tiêu Chiến có đôi khi cũng không biết trong lòng Vương Nhất Bác để bụng cái gì, khó chịu cái gì.

Cảm xúc của thiếu niên như là một cơn gió, nhẹ nhàng thổi qua, cho dù là chạm đến một góc áo mềm mại, cũng sẽ vô thanh vô tức mà dần dần tản ra, không tìm được một chút dấu vết.

Đại đa số thời gian, bọn họ đều là nhượng bộ lẫn nhau, để có thể tìm được điểm cân bằng, nào ngờ bây giờ lại bùng lên sự mâu thuẫn. Tiêu Chiến trong lòng tâm loạn ý phiền, muốn tắt máy về nhà, rửa mặt đi ngủ.

Anh cầm di động, ngón tay đυ.ng đến nút tắt, lại chậm chạp không ấn xuống.

Lúc này, khung màu xám kia bỗng nhiên xuất hiện một cái chấm đỏ,

Vương Nhất Bác nói, ở công ty?

Tiêu Chiến trả lời, ừm.

Vương Nhất Bác nói, tôi ở dưới lầu.

Đứa trẻ ngoan ngoãn về nhà ăn tết, sau đó hiển nhiên sẽ bị nửa khuyên răn nửa dặn dò mà mặc vào áo khoác, thoạt nhìn như mười bảy mười tám tuổi, ở dưới lầu đang chờ bạn gái xinh đẹp.

Tiêu Chiến vừa mới não bổ mình chính là người bạn gái xinh đẹp đó: ............

Ban đêm mùa đông lạnh đến thấu xương, Tiêu Chiến bị gió thổi có chút tỉnh, vuốt vuốt áo khoác, hai ba bước từ thang máy đi xuống đến trước mặt Vương Nhất Bác, trên mặt không có biểu tình gì, nói, "Đã đến giờ này rồi, sao lại đến đây?"

Vương Nhất Bác thấy anh, khóe môi nhàn nhạt giương lên, "Vẫn chưa xong việc?"

Trong lòng Tiêu Chiến bị hai loại đáp án tương phản đánh nhau nửa ngày, lời đến khóe môi vẫn là, "....... Xong rồi."

Vương Nhất Bác từ trong túi áo khoác của mình lấy ra một cái hộp, đưa đến cho Tiêu Chiến, nói, "Cho anh."

Tiêu Chiến nghi hoặc mở ra xem, nháy mắt không nói gì.

Anh giương mắt, ánh mắt mù mờ nhìn về phía Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói, "Lần trước fan đến thăm ban, có mấy bạn nữ mua chơi đó, không phải anh đã nhìn chằm chằm rất lâu sao."

Tiêu Chiến vừa tức vừa buồn cười.

Anh đã sớm quên hình ảnh lúc trước, chỉ loáng thoáng nhớ đến bộ dáng lúc đó của các nàng rất thú vị, về phần trong tay cầm cái gì, chơi cái gì, đã không còn nhớ nữa.

Hơn nữa nửa đêm qua tìm mình, tặng mình pháo hoa nhỏ, đúng là không phải phong cách của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nói, "Không thích đúng hay không."

Tiêu Chiến không nói gì, cầm hộp lắc lắc, vang lên tiếng vang.

Vương Nhất Bác nói, "Thế nhưng có lúc, tôi rất thích."

Trong lúc Vương Nhất Bác tự thuật lại thì Tiêu Chiến thoáng thất thần.

Anh tựa hồ hiểu được Vương Nhất Bác muốn nói gì.

Ấu trĩ, là rất ấu trĩ. Nhưng nếu cháu trai của Tiêu Chiến ở đây, phỏng chừng sẽ cười cùng Vương Nhất Bác đốt pháo.

Cậu cũng sẽ quay lại trêu chọc tiểu minh tinh, sau đó tiểu minh tinh nổi giận thì cười to, đốt thêm thật nhiều pháo.

Tựa như cậu đã muốn làm chuyện gì, thì nhất định sẽ làm chuyện đó bằng được.

Vương Nhất Bác nói, "Tôi biết anh đang sợ cái gì."

Tiêu Chiến trong nháy mắt còn tưởng mình nghe nhầm, từ lúc bản thân mình tiếp nhận công ty, chưa có cái gì có thể khiến anh phải sợ hãi.

Nhưng mà từ khi gặp Vương Nhất Bác, có lẽ mọi chuyện đã khác.

Trên gương mặt thiếu niên còn lưu lại vẻ cố chấp, còn có cả chân thành.

Anh vừa muốn cười, lại nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Anh sợ tôi hối hận."

Sợ lui không thể lui, thất bại thảm hại.

Không ai có thể vô tư thản nhiên mà nói ra một câu mình thất bại.

Tiêu Chiến nặn ra một nụ cười khổ, theo thói quen thân thủ sờ lên tai của Vương Nhất Bác, nói, "Dù sao cậu vẫn còn trẻ, đưa một nam nhân như tôi về nhà làm gì, muốn ăn đánh à?"

Vương Nhất Bác đẩy tay anh xuống, nói, "Anh sợ cái gì?"

Cậu tỏ ra vẻ mặt lạnh lùng, vẻ mặt lạ lẫm cùng lần đầu tiên gặp mặt anh vô tình hòa hợp, ngữ khí không vui nói, "Anh cho rằng tôi gọi cho anh lúc ở Nhật Bản là do tôi nhất thời xúc động sao?"

Tiêu Chiến nhìn chăm chú hình ảnh của Vương Nhất Bác. Thuộc loại thiếu niên cô độc gan dạ.

Chân thành, nhiệt tình, cùng với yêu thương.

Tiêu Chiến hạ mi mắt, nụ cười đều đọng lại ở khóe môi, giương môi lên thành một độ cung ôn nhu, nhẹ giọng nói, "Đốt pháo hoa không?"

.

.

.

Vương Nhất Bác trong lúc được nghỉ phải làm duy nhất một việc là thu video chúc mừng gửi cho các minh tinh, Tiêu Chiến di di mũi giày, đợi đến tận tối Vương Nhất Bác vẫn tiếp tục, kéo dài đến tận buổi tối mồng một, sau bữa cơm tối anh mới có thể vác xác đến.

Họ hàng đến chúc tết thì ở trong phòng khách hoặc nói chuyện phiếm hoặc chơi mạt chược, đứa nhỏ đang ngồi xem phim hoạt hình trên TV, trên bàn trà là một đĩa hoa quả cùng đồ ăn vặt. Thời điểm buổi tối không khí rất thoải mái, bàn ăn không hề lúng túng, chào đón cùng chào hỏi cũng tùy ý, Tiêu Chiến dọn dẹp một chút, trông như là một đứa nhỏ bằng tuổi Vương Nhất Bác vậy, bề ngoài lại rất dễ nhìn, cho nên mọi người chỉ quen biết anh với thân phận là một người bạn của Vương Nhất Bác, hỏi thăm anh rất nhiệt tình.

Tiêu Chiến trong lòng âm thầm đổ mồ hôi lạnh, cảnh tượng này nhiều năm đã không được nhìn thấy rồi, ấm áp có, nhưng nhiều hơn là cảm thấy xấu hổ, như là thoáng chốc mình già đi mấy chục tuổi, bởi vì trong phòng chỉ toàn là trưởng bối.

.

.

.

Trợ lý đến tăng ca, kiêm chức nhân viên trang điểm cho Vương Nhất Bác, lại từ trong túi lấy ra đạo cụ, Tiêu Chiến từ toilet mới bước đến cửa, liền nghe được Vương Nhất Bác lặp lại nói, "Xác định sao? Nhất định phải đeo sao? Tôi nhất định phải đeo sao?"

Anh lén nhìn, Vương Nhất Bác đang cầm trong tay một cái tai mèo, đôi mắt nhìn chằm chằm trợ lý, vẻ mặt cự tuyệt.

Tiêu Chiến cười đến nỗi không thể đứng thẳng được, bám lên cửa hạ thắt lưng, cơ hồ sắp ngồi xổm xuống mặt đất.

Trợ lý lại khuyên bảo, "Đây thật sự là yêu cầu, anh chịu ủy khuất chút đi, video quay xong là được rồi, tin tôi."

Sau đó, Vương Nhất Bác login Weibo, fan hâm mộ nhìn thấy cậu đội tai mèo, lập tức rơi vào trầm mặc.

Fan: ???

Mà Tiêu Chiến được xem hiện trường trực tiếp thì nửa giờ sau vẫn còn đắm chìm trong vẻ mặt của Vương Nhất Bác, nhìn thấy cái tai mèo, lại nhịn không được đưa lưng lại về phía Vương Nhất Bác nhịn cười, cười đến nỗi bả vai đều co rúm lại, cuối cùng không chịu được trực tiếp nằm lên giường ôm bụng cười thành một đoàn.

Vương Nhất Bác thẹn quá thành giận, "Có cái gì buồn cười!"

Tiêu Chiến tiếp tục cười đến đau cả bụng, ngay cả câu nói cũng không thể nói hoàn chỉnh.

Vương Nhất Bác cắn chặt răng.

.

.

.

Buổi tối ngày hôm đó, cách một bức tường, cách một cánh cửa, tiếng cười đùa từ bên ngoài lọt vào màng nhĩ, Tiêu Chiến bị đặt ở trên cửa, nước mắt sinh lý đọng lại trên khóe mắt, áo vắt vẻo ở trên ngực, một chân đang bị tay của Vương Nhất Bác nắm lấy, dưới sự va chạm mãnh liệt mà còn cố gắng giữ lại một tia lý trí không để bản thân phát ra bất kì âm thanh nào, nhưng Vương Nhất Bác vẫn ác ý đâm vào thật sâu, anh không còn cách nào khác hé ra một tiếng rêи ɾỉ.

Vương Nhất Bác thắt lưng nhỏ nhưng có lực, dưới sự quản lý nghiêm khắc mà luyện ra được cơ bụng, trong lúc này vẫn không ngừng cọ sát lên người anh sinh ra kɧoáı ©ảʍ, một bên ác ý đâm vào điểm mẫn cảm, một bên bắt buộc Tiêu Chiến phải kêu ra tiếng.

Tiêu Chiến nhẫn nhịn không nổi, lúc sắp phóng thích, ai ngờ lại bị đối phương nắm lấy đỉnh không cho phép anh bắn, môi dán đến cắn lên vành tai của anh, cơ hồ là càng lúc càng mãnh liệt đâm vào chỗ sâu nhất, Tiêu Chiến bị khi dễ đến khóe mắt đều đã đỏ lên, tại thời điểm Vương Nhất Bác thân mật hôn môi mà mắng cậu một câu đồ cún con.

Anh ủy khuất mắng, lông mi lại lấp lánh nước, chống đỡ không nổi nữa, hốc mắt đều là một vòng thủy quang. Vương nhất Bác tách khỏi môi anh, hòa quyện với hơi thở là giọng nói trầm khàn từ tính, nói từng chữ từng chữ một.

Cậu nói, đêm nay đừng nghĩ đến việc ngủ.

_---/---_

Này thì nghịch dại không thể sống :))))))))) cười vl anh Chiến ạ :))))))))))

Toi vừa đi Halloween về :) bị dọa đến chân không vững tay run luôn rồi, mọi người có thấy lỗi chính tả nhớ nhắc toi nha :(