Chương 458: Bạch Thanh Thanh bị trừng trị

Nhưng Du Ân cũng không ngờ rằng, đối mặt với sự chia rẽ ly gián của Bạch Thanh Thanh, Đổng Văn Tuệ lại có thể đứng về phía cô mà bóc phốt ngược lại Bạch Thanh Thanh.

Vì chuyện này, cô cũng nên có chút quan tâm đến Đổng Văn Tuệ.

Cô nói với Đổng Văn Tuệ ở đầu dây bên kia: “Bà cho rằng chuyện này giấu nổi Đình Viễn sao?”

Đổng Văn Tuệ trầm mặc không nói, hiển nhiên bà ta cũng biết là không giấu được.

Du Ân cũng không dài dòng: “Tôi sẽ đi tìm Đình Viễn, nói cho anh ấy biết chuyện này, chúng tôi sẽ lập tức chạy qua.”

“Vậy được.” Đổng Văn Tuệ cũng chỉ có thể chấp thuận.

Hiện tại bà ta chỉ có thể cầu nguyện đứa con trai nhà mình sau khi biết câu chuyện ồn ào này, đừng nổi trận lôi đình mà buông những lời quá khắc nghiệt với bà ta.

Nhưng nói đến chuyện của Bạch Thanh Thanh, Đổng Văn Tuệ lại không thấy hối hận chút nào chuyện bà ta đã gây ra.

Đổng Văn Tuệ vốn dĩ sống tại thành phố nhỏ cấp ba ven biển rất vui vẻ, Phó Đình Viễn mua cho bà ta căn biệt thự ven biển, thật sự là những ngày tháng thoải mái hướng về đại dương nắng xuân ấm áp.

So với lúc bà ta sống tại Mỹ ngôn ngữ không thông, thức ăn không hợp khẩu vị lại còn suốt ngày buồn bực với Phó Giang mà nói, cuộc sống hiện tại của bà ta có thể xem là ung dung tự tại như thần tiên rồi.

Có những khi bà ta thỉnh thoảng cũng nghĩ về chuyện con cái, tuy tiếc nuối, nhưng không còn dáng vẻ canh cánh trong lòng như trước nữa, nghĩ đến việc nếu bà ta khăng khăng làm ầm ĩ lên với Phó Đình Viễn chuyện con cái thì bản thân sẽ không còn những ngày tháng thoải mái yên tĩnh nữa, bà ta liền bỏ cuộc.

Ai ngờ ngày hôm đó bà ta đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, là tiếng phụ nữ.

Cô gái đó nói qua điện thoại rằng muốn gặp mặt bà ta, để nói về một số chuyện liên quan đến Du Ân.

Đổng Văn Tuệ sống qua nửa đời người, sao lại không biết những chuyện đâm sau lưng nhau này, lập tức cười nhạt nói lời đồng ý, cô gái liền hẹn bà ta chiều nay gặp mặt tại quán cà phê gần nhà bà ta.

Đổng Văn Tuệ đáp ứng, bà ta muốn xem thử, đối phương muốn làm cái gì.

Đổng Văn Tuệ đến quán cà phê, tại vị trí hẹn ngồi xuống, vừa nhìn đã nhận ra người ngồi đối diện mình là Bạch Thanh Thanh, dù cho Bạch Thanh Thanh vì muốn giấu đi tai mắt đã cố ý đeo khẩu trang.

Còn về Đổng Văn Tuệ tại sao lại nhận ra Bạch Thanh Thanh, một là bởi vì cả ngày bản thân bà ta rảnh rỗi xem các loại phim truyền hình, vì vậy đều quen mặt các minh tinh nữ trong giới giải trí.

Hai chính là vì Bạch Thanh Thanh trong giới giải trí có nhiều lời đàm tiếu không tốt, nói cô ta là tình nhân của Thiệu Kinh, hơn nữa còn là cái loại rất ngạo mạn, nghe đâu còn khiến chính thất tức đến mức phải chuyển ra nước ngoài sinh sống.

Bản thân Đổng Văn Tuệ cũng là nạn nhân của tiểu tam, đối với loại tiểu tam hận đến xương cốt, do đó ấn tượng đối với Bạch Thanh Thanh lại thêm vài phần sâu đậm.

“Bạch Thanh Thanh?” Bà ta trực tiếp nói thẳng tên của Bạch Thanh Thanh, trong mắt càng thêm bộc lộ vẻ khinh thường không chút che đậy.

Bạch Thanh Thanh phía đối diện sững lại, trong khoảnh khắc có chút bối rối chột dạ, cô ta chẳng thể nào nghĩ tới bị Đổng Văn Tuệ nhận ra.

Nhưng cô ta lại chẳng biết rằng Đổng Văn Tuệ là vì danh tiếng tiểu tam xấu xa mới có ấn tượng sâu sắc, còn tưởng Đổng Văn Tuệ là fan cô ta nữa là.

Nghĩ đến đây tâm tình và vẻ mặt của cô ta tốt lên rất nhiều, tươi cười đáp lại: “Đúng vậy, là tôi Bạch Thanh Thanh.”

Bạch Thanh Thanh gỡ khẩu trang xuống, nếu đã bị nhận ra rồi, cô ta cũng không cần phải che giấu nữa.

Đổng Văn Tuệ nhìn dáng vẻ Bạch Thanh Thanh tươi cười như hoa, xoang mũi toát ra tiếng cười xùy giễu cợt: “Tìm tôi có chuyện gì? Du Ân làm sao?”

Thật không biết xấu hổ, cái loại nữ nhân không ngay thẳng phá hoại gia đình người khác, lại dám xuất hiện vui cười như hoa? Còn dám ló mặt gây chuyện thị phi?

Đổng Văn Tuệ nhấp nhẹ một ngụm cà phê, trong lòng nhanh chóng có tính toán.

Bất kể Bạch Thanh Thanh làm thế nào thực hiện kế ly gián, bà ta cũng sẽ đứng về phía Du Ân.

Bạch Thanh Thanh đương nhiên cũng nhận ra sự khinh thường của Đổng Văn Tuệ dành cho mình, chút đắc ý khi nãy ngay lập tức tan biến, cô ta chỉ có thể e dè để lộ nụ cười nhạt nói với Đổng Văn Tuệ: “Là thế này, tôi có một người bạn nói chút chuyện về Du Ân, tôi thấy chuyện này có liên quan đến sự phồn thịnh về sau của nhà họ Phó, thế nên muốn nói với ngài một tiếng.”

Bạch Thanh Thanh thực sự đến hiện tại cũng không có chút chứng cứ xác thực nào về việc Du Ân không thể có con, người của cô ta điều tra chỗ bà Hàn, bà thực sự là người khám phụ khoa, nhưng đối với bệnh phụ khoa lại có quá nhiều loại, không thể kết luận bệnh của Du Ân là vô sinh.

Nhưng Bạch Thanh Thanh không lo nổi nhiều đến thế, tai tiếng giữa Châu Dật và Du Ân lần trước cô ta thêu dệt nên, không ngờ cuối cùng lại bị Phó Đình Viễn dùng cách công khai quan hệ với Du Ân làm sáng tỏ.

Cô ta bày mưu tính kế một hồi, không những không thể lái sang chuyện Du Ân cùng Tô Ngưng, mà còn khiến Du Ân có lợi, đến nay tất cả mọi người đều biết Du Ân là cục cưng của Phó Đình Viễn rồi, Bạch Thanh Thanh vừa hận vừa tức.

Cô ta lại mượn nhiều người nghe ngóng Đổng Văn Tuệ, biết được Đổng Văn Tuệ từ lâu đã không thuận mắt với Du Ân, khi đó còn hỗ trợ Thẩm Dao quay lại, còn tiếp tay cho Thẩm Dao ép cho Du Ân ly hôn với Phó Đình Viễn.

Do vậy Bạch Thanh Thanh nhận định, chỉ cần cô ta trước mặt Đổng Văn Tuệ nhắc một chút đến việc Du Ân không thể sinh con, Đổng Văn Tuệ sẽ lột da Du Ân, bất luận thế nào cũng không đồng ý Du Ân gả cho Phó Đình Viễn.

Đổng Văn Tuệ nhướn nhướn mày, đặt cốc cà phê xuống thong dong nhìn Bạch Thanh Thanh hỏi: “Ô? Chuyện gì mà có thể liên quan đến hưng thịnh của nhà họ Phó về sau vậy?”

Thật ra Đổng Văn Tuệ lúc này đã đoán được đại khái Bạch Thanh Thanh muốn nói gì rồi, ngoài việc Du Ân vô sinh, nếu không sao có thể nói liên quan đến phồn thịnh của họ Phó sau này?

Đổng Văn Tuệ trong tim uất hận Du Ân, chuyện liên quan đến danh tiếng nhà họ Phó này, bất luận thế nào lần này bà cũng phải phá tan suy nghĩ của Bạch Thanh Thanh, càng không thể để Bạch Thanh Thanh về sau đem chuyện này truyền bá nhiều nơi.

Bạch Thanh Thanh ghé sát về phía trước lại hạ giọng nói: “Ngài biết không? Du Ân liên tục uống thuốc Trung để điều chỉnh sinh lý, nghe đâu cô ta còn đi tìm bác sĩ tại một thị trấn nhỏ, hơn nữa vị bác sĩ này lại chuyên trị vấn đề về phụ khoa.”

“Tôi còn nghe nói, vị bác sĩ này đặc biệt giỏi về trị liệu vô sinh.” Bạch Thanh Thanh nhấn mạnh vào câu này.

Đổng Văn Tuệ nhìn cô ta nói nhỏ: “Ý cô là, Du Ân có vấn đề về sinh dục?”

Bạch Thanh Thanh thành thực gật đầu: “Đương nhiên.”

Đổng Văn Tuệ kìm nén sự tức giận hỏi: “Vậy cô có chứng cứ không?”

“Không có.” Bạch Thanh Thanh nhanh chóng dặm mắm thêm muối nói: “Nhưng bất luận cô ta có vấn đề phụ khoa như thế nào, thì vẫn có khả năng vô sinh, dòng họ Phó sự nghiệp gia đình lớn như vậy, chẳng may cô ta thật sự không thể thì làm thế nào?”

“Không có chứng cứ?” Đổng Văn Tuệ cười lạnh một tiếng, vẻ mặt điềm tĩnh ban đầu thoáng chốc trở nên hung hãn, bà ta đập bàn hung hăng quát to một câu: “Không có chứng cứ nhưng cô lại dám nói xằng nói bậy trước mặt tôi?”

Bạch Thanh Thanh sự biến sắc Đổng Văn Tuệ dọa một phen, chưa kịp phản ứng lại, Đổng Văn Tuệ nhấc tay, ly cà phê liền bị hất về phía mặt cô ta, Bạch Thanh Thanh mất khống chế mà hét lên thất thanh, hai tay bạt mạng khua khua lau đi cà phê trên mặt mình.

Lớp trang điểm tinh tế cùng kiểu tóc của cô ta hoàn toàn bị hủy hoại, nhếch nhác khó tả, nếu như khi nãy cô ta không tháo khẩu trang, thì có lẽ bây giờ vẫn đỡ hơn một tí.

Đổng Văn Tuệ cũng đứng dậy, lạnh nhạt nhìn bằng nửa con mắt dáng vẻ nhếch nhác lau mặt mình của Bạch Thanh Thanh, ghim hận mà nói: “Chuyện của họ Phó tôi đây, từ khi nào lại đến lượt tiểu tam như cô nói ra nói vào rồi?”

“Cô xứng không?” Đổng Văn Tuệ nói ra ba chữ này, tàn nhẫn đem bản mặt của Bạch Thanh Thanh đạp xuống tới gót chân.