Chương 26.1: Căng quá!

Cuối cùng thì một nhà ba người đều ngủ trên một cái giường. Bé con nằm giữa, bên trái là Tống Chiêu, bên phải là Trác Thiếu Phàm.

Tiểu gia hỏa một tay ôm Tống Chiêu, một tay ôm Trác Thiếu Phàm, thở ra hít vào một hơi: “Chiêu Chiêu, con vui quá, con thật hạnh phúc, Chiêu Chiêu nói xem có phải con là bảo bảo hạnh phúc nhất thế giới không?”

Lời của bé con làm hai người lớn bên cạnh hơi chua xót, chỉ là ngủ cùng cha mẹ, mà bé con đã cho đó là điều hạnh phúc nhất.

Nhất là Tống Chiêu, người biết kết cục câu chuyện, bé con có thể nói là cả đời chưa từng cảm nhận được hạnh phúc thực sự.

Nghĩ vậy, Tống Chiêu cảm thấy hối hận vì hành vi xa lánh bé con khi mới xuyên qua.

Tống Chiêu nghiêng mặt, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn trên trán bé: “Đương nhiên rồi, cục cưng bé nhỏ nhà chúng ta vừa ngoan ngoan vừa hiểu chuyện, Chiêu Chiêu thích con nhất, tiểu bảo bối nhà chúng ta nhất định là bé cưng hạnh phúc nhất thế giới”

Dù không được như vậy, cậu chắc chắn cố gắng hết sức để bé con trở thành bảo bảo hạnh phúc nhất.

Trác Thiếu Phàm không lên tiếng, nhưng nghe được lời nói của nhóc con, trong lòng không tránh khỏi xúc động, ngần ấy năm, anh đã trở một người cha vô tâm…

Tiểu đậu đinh nhanh chóng say giấc, hai người lớn bên cạnh lại không thể chợp mắt, Tống Chiêu cầm điện thoại, mở album, xem lại ảnh chụp hôm nay.

Mỗi tấm ảnh, bé con đều cười rất vui vẻ, như mặt trời xán lạn. Lướt đến tấm hình của ba người họ, cả ba đều đeo bờm tai thú.

Tống Chiêu đột nhiên lật mình, nhìn về phía Trác Thiếu Phàm.

Trác Thiếu Phàm: ? . Nhướng mày dò hỏi.

Tống Chiêu: “Ông chủ, tôi có thể đăng tấm ảnh này lên weibo không? Anh yên tâm, sẽ che mặt anh cùng thằng bé”

Cậu cũng không định lộ mặt, nên cũng sẽ che mặt của hai người họ.

Trác Thiếu Phàm: “Cậu lại muốn làm gì?”

Tống Chiêu: “Lại muốn làm gì là sao chứ? Tôi không phải là thấy thằng bé đang vui vẻ sao, muốn nhóc con vui thêm một chút, nếu không thì anh có tự nguyện đăng hình nhóc con lên vòng bạn bè không?”

Trác Thiếu Phàm trầm mặc.

Tống Chiêu tiếp tục nói: “Hơn nữa ngày mai livestream làm thịt kho Đông Pha, tôi muốn thông báo trước nguyên liệu nấu, đăng kèm tấm hình này, ngày mai có thể cho thằng bé cảm nhận chúng ta quan tâm nó”

Trác Thiếu Phàm: “Cậu muốn đăng thì đăng, nhưng, không được phép lộ mặt Cảnh Diễm”

Tống Chiêu vui vẻ: “Yên tâm, tôi sẽ che đi”

Sau đó mở phần mềm chỉnh sửa, chốc lát lại nhíu mày, tựa như không vừa lòng lắm, một chốc thì là hớn hở, mười phút sau, Tống Chiêu vỗ tay: “Hoàn thành! Ông chủ ngủ ngon, nếu tôi ngủ không ngoan, nhớ đánh thức tôi nhé”

Sau khi Tống Chiêu nhắm mắt, Trác Thiếu Phàm lấy di động ra, mở Weibo, chú ý đến hai bài viết “Chiêu Chiêu mang bạn ăn cả thiên hạ” mới cập nhật.

Anh click mở ra một bài, là ảnh bọn họ ở khu vui chơi, cap: Dẫn bạn nhỏ đi chơi, hình như bạn nhỏ rất vui ~

Trong ảnh, bối cảnh đều rõ ràng, chỉ duy nhất ba người họ trên mặt đều bị một nhãn dán gấu trúc siêu bự che chắn.

Trác Thiếu Phàm: …

Kích thước này hình như không có vấn đề, nhỉ?

Trác Thiếu Phàm lướt xem bình luận phía dưới, mới vài phút đã có hơn trăm ý kiến khác nhau.

Nấm không có độc: WoW, Chiêu Chiêu cùng gia đình đi chơi hả? Trong hai soái ca này, ai là Chiêu vậy?

Probiotics: Ai cũng chỉ để ý anh đẹp trai nào là Chiêu Chiêu thế, tôi thì muốn biết, anh đẹp trai còn lại có quan hệ gì với Chiêu Chiêu vậy? Khà khà khà *Cười xấu xa* *Cười xấu xa*

Gió mặc gió mưa mặc mưa: Chị em tinh mắt đấy, tôi cũng muốn biết, ha ha ha…

Quang Hoa tiểu tỷ tỷ: Chúng tỷ muộn đừng bóng gio nữa, Chiêu Chiêu chủ yếu là muốn khoe khoang tiểu bằng hữu, ài, tôi cũng muốn có một bảo bối ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Trác Thiếu Phàm nhìn vài bình luận, trầm mặc chốc lát, lại quay lại xem hình ảnh.

Hai cái đầu gấu, đều không lộ mặt, các cô gái kia lấy đâu dũng khí mở miệng gọi soái ca?

Ha ha ha: Các đồng chí, Chiêu Chiêu lại phát Weibo, ngày mai có thịt kho Đông Pha, a a a… lần này tôi nhất định sẽ nấu ăn cùng

Mãnh thú không ngủ: Tôi cũng thế

Trác Thiếu Phàm nhìn thấy bình luận này, thoát ram quả nhiên nhìn thấy bài viết khác của Tống Chiêu, thông báo 17 giờ livestream và các nguyên liệu cần chuẩn bị.

Trác Thiếu Phàm gật đầu vừa lòng, tốt lắm, ngày mai thịt Đông Pha thoát không nổi.

Lo lắng Tống Chiêu ngủ lăn lộn, Trác Thiếu Phàm thức đến hơn 12 giờ đêm, nhưng tiểu gia hỏa nằm giữa ngủ say mê, nghiêng đầu kề cạnh Tống Chiêu, Tống Chiêu cũng thành thành thật thật ngủ, như đang chứng minh cậu ngủ thế nào, tỉnh thế đó.

Trác Thiếu Phàm: …

Nên? Tối hôm đó là ảo giác của anh hả?

Sáng hôm sau, Tống Chiêu là bị tiểu đậu đinh thơm thơm đến tỉnh ngủ. Bé vốn đã dậy từ sớm, lại thấy mình đang nằm giữa cha và Chiêu Chiêu, cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Mới đầu, nhóc ngoan ngoãn ôm cánh tay Tống Chiêu, không quấy rầy cậu ngủ. Nhưng sau đó không nhịn được mà gặm vài miếng trên mặt Tống Chiêu.

Khi tỉnh táo rồi, Tống Chiêu mang bé đi rửa mặt, Trác Thiếu Phàm trở lại phòng ngủ chính rửa mặt, đi ra đã thấy Tống Chiêu dựa vào cửa chờ mình.

Trác Thiếu Phàm: “Có việc gì?”

Tống Chiêu: “Tối qua anh không có đánh thức tôi, chứng tỏ tôi ngủ rất thành thật, ông chủ à, phiền anh về sau đừng tùy tiện hủy hoại thanh danh của tôi”. Nói xong quay đầu xuống lầu.

Trác Thiếu Phàm: …

Quả thật là bực mình không có chỗ trút giận.