Chương 25.2: Trả giá



Tống Chiêu: “Ông chủ, anh mau quyết định đi mà, anh còn không đồng ý thì thằng bé tắm xong mất, anh nghĩ tới thịt kho Đông Pha, nghĩ tới đầu sư tử kho đi”

Trác Thiếu Phàm: “Hai món đấy không phải thù lao của tai gấu sao? Cậu định tăng giá vô tội vạ đấy à?”. Nhắc đến ăn uống, Trác Thiếu Phàm nhanh chóng phản ứng.

Tống Chiêu: …

Đây còn là bá đạo tổng tài không?

Tống Chiêu: “Vốn chỉ có thịt kho Đông Pha, đầu sư tử kho là tặng kèm, giờ đầu sư tử kho là thù lao cho chuyện này”

Trác Thiếu Phàm: “Cậu…cậu là đang chơi xấu”

Tức giận, thực sự đáng giận.

Tống Chiêu: “Đừng giận mà, cùng lắm tôi làm thêm một phần nước ô mai, được chứ?” Vừa hay cậu thấy tủ lạnh có mơ chua, ăn thịt kho Đông Pha với đầu sư tử kho đi sẽ hơi ngấy, thêm một ly nước ô mai, hoàn mỹ.

Nghe có bồi thường, Trác Thiếu Phàm miễn cưỡng đồng ý: “Thôi, cũng được”

Hồng Lệ đứng một bên pha trà, nghe toàn bộ câu chuyện: …

Thật ra hai người có thể đợi khi tiểu thiếu gia ngủ thì ôm cậu chủ về phòng, hôm sau ôm lại phòng Chiêu thiếu trước khi cậu ấy tỉnh cũng được mà.

Dù có chút phiền toái.

Nhưng cô cũng không nói ra, có lẽ đây là tiểu tình thú của tiên sinh và Chiêu thiếu.

Cô không nên nhiều chuyện.

Hơn nữa, ý của Chiếu thiếu là mai sẽ có món mới, thịt kho Đông Pha, đầu sư tử kho, còn có nước ô mai, a, chắc ngon lắm.

Chuyện tiên sinh có bị Chiêu thiếu đã xuống giường không hả?

Tiên sinh cố gắng chịu thiệt thòi một chút vậy, vì thịt kho Đông Pha cùng đầu sư tử kho, tiên sinh vất vả rồi.

Quả nhiên sau hai phút mặc quần áo ngủ, sấy tóc thơm thơm mềm mềm, tiểu đậu đinh chạy ra: “Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu ơi, cục cưng tắm xong rồi, cục cưng đã sẵn sàng ngủ cùng Chiêu Chiêu rồi”

Tống Chiêu dang tay ôm bé con vào ngực: “Để Chiêu Chiêu xem nào, oaa, bé cưng thơm quá đi mất, cho Chiêu Chiêu của con cắn một miếng nào, ằm ằm”. Nói rồi đem thịt mềm ở tay bé lên nhẹ nhàng cắn một ngụm.

Làm tiểu đậu đinh cười ha ha không ngừng, sắp cười giống tiếng vịt kêu rồi.

“A ha ha, a ha ha, Chiêu Chiêu mới thơm, không thể ăn bảo bảo, ăn Chiêu Chiêu”. Tiểu gia hỏa học bộ dáng Tống Chiêu, lại bị Tống Chiêu né tránh.

“Người của ta toàn mồ hôi, quá hôi, con cắn có thấy mặn không hả?” Tống Chiêu cảm thán, bé con quá thích mình, thật là gánh nặng ngọt ngào.

“Ha ha ha, Chiêu Chiêu mới không hôi, Chiêu Chiêu thơm nhất”. Tiểu gia hỏa cười cười, rồi vươn tay chỉ chỉ Trác Thiếu Phàm: “Chiêu Chiêu không hôi, cha mới hôi”

Tống Chiêu lặng người trong chốc lát, bả vai run rẩy, miệng nhấp máy thiếu chút cười sặc.

Trác Thiếu Phàm: …

Thứ nhất, anh không có trêu chọc ai.

Thứ hai, đây thực sự là con anh hả? Chắc chắn không?

Tống Chiêu: “Ông chủ đừng giận, ông chủ đừng giận, đồng ngôn vô kỵ, đồng ngôn vô kỵ”.

[đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện thì không biết kiêng kỵ]

Tống Chiêu sợ Trác Thiếu Phàm nổi giận, nhanh miệng trấn anm sau đó nhìn về phía bé con.

Tống Chiêu: “Tiểu bảo bối, hôm nay con không chỉ được ngủ cùng ta, mà còn được ngủ cùng cha con nữa, chúng ta ngủ cùng nhau, con có thích không?”. Tống Chiêu nhảy sang chủ đề khác.

Trác Thiếu Phàm: “A! Cha cũng muốn ngủ cùng chúng ta sao ạ? Vì sao ạ?” Cấu nhóc không nói thích, cũng không nói không thích, chỉ khó hiểu.

“À, là vì…” Tống Chiêu chưa nghĩ được lý do, tiểu tử đã tự mình tìm ra lý do thích hợp.

Bé con vỗ tay: “Bảo bối biết rồi! Chắc chắn là cha muốn ngủ cùng Chiêu Chiêu, nhưng bảo bối giành trước, nên cha chỉ có thể ngủ cùng chúng ta”

Tống Chiêu: …

Trác Thiếu Phàm: …

Thật cảm ơn con, con trai của ta.

=====

Bò: Hy vọng mọi người sẽ yêu thích và đề cử truyện! Cảm ơn ạ!