Chương 6: Mỗi Ngày Không Chỉ Muốn Sống, Còn Muốn Sống Tốt 6

Nàng cũng không biết.

"Thường xuyên thấy bọn họ nấu cơm trong bếp" Mạnh Vãn Đào bình tĩnh trả lời: "Nên biết."

Tiểu Từ không nghi ngờ gì nàng, lộ ra vẻ sùng bái: "Tiểu thư thật thông minh!"

Mạnh Vãn Đào cũng không có ý định nói cho nàng ấy biết, lúc còn chưa có nồi niêu, nàng đã bắt đầu nấu cơm, từ nhỏ đến lớn đều là nàng tự mình nấu cơm cho mình, chỉ là món cháo đơn giản như vậy, nàng nhắm hai mắt cũng có thể nấu xong.

Khối thịt kho tuy nhỏ, nhưng sau khi xé thành sợi, trông có vẻ rất nhiều.

Rất nhanh một nồi cháo thịt băm mềm mại đã nấu xong, đáng tiếc là, chỗ các nàng không có gia vị, nên mùi vị đều dựa vào miếng thịt kho kia.

Nhưng ít nhất cháo trắng sền sệt vừa rồi trông ngon hơn nhiều.

Mạnh Vãn Đào cũng không phải là người kén chọn.

Nàng lót quần áo bưng nồi đất xuống, vốn là một chén cháo, nhưng hiện tại vừa đủ múc ra hai chén cháo.

Nàng bưng một chén lên, vừa uống vừa nói với Tiểu Từ: "Ăn nhanh lên, hơi nóng, đừng ăn vội."

Tiểu Từ nén nước miếng, vội xua tay: "Không không không, tiểu thư ăn đi, ta không đói."

Mạnh Vãn Đào đang tiếc nuối công cụ thiếu thốn, không thể hâm nóng bánh bao lạnh một chút, nhưng cũng may là bánh bao mới được hấp vào buổi sáng, mặc dù không nóng, nhưng vẫn còn mềm, không khó nuốt như vậy.

"Cầm lấy," Mạnh Vãn Đào cầm một cái bánh bao đưa cho Tiểu Từ còn đang khoát tay: "Ăn nhanh lên, ăn xong ta có việc cần em đi làm đây, không ăn no làm sao có sức làm việc?"



Nhìn nàng gầy gò nho nhỏ, cả người không có mấy lạng thịt, chắc cũng chịu khổ không ít.

Rõ ràng mình cũng đói không chịu được, còn một lòng nghĩ đến chủ tử, thật sự rất hiếm có.

Mạnh Vãn Đào thấy nàng vẫn không nhúc nhích, lại nói: "Mau cầm lấy, vẫn còn hai cái bánh bao, mà ta cũng ăn không hết, chờ chúng cứng sẽ không ngon."

Lúc này Tiểu Từ mới vừa vui vẻ vừa thấp thỏm nhận bánh bao, học Mạnh Vãn Đào ngồi xổm ở đằng kia, một ngụm cháo thịt băm một ngụm bánh bao, ăn đến lòng tràn đầy thỏa mãn.

Ăn được một nửa, Tiểu Từ mới nhớ tới, lẩm bẩm hỏi: "Tiểu thư, làm, làm chuyện gì vậy?"

Mạnh Vãn Đào thật sự rất đói bụng, nhưng vẫn nhớ kỹ thân thể nguyên chủ này suy yếu, lại mấy ngày không ăn cơm, nên cũng không dám ăn uống quá độ, liền ăn từng miếng nhỏ nhai kỹ nuốt chậm.

Cháo nóng hầm hập vào bụng, cả người liền ấm lên, Mạnh Vãn Đào cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nàng vừa nhớ tới Mạnh gia, vừa nói với Tiểu Từ: "Ăn cơm trước, cơm nước xong sẽ nói với em."

Tiểu Từ cũng nhiều bữa không ăn, hai ngày nay lại ngày đêm chiếu cố Mạnh Vãn Đào, vừa mệt vừa đói, nghe nói như thế, liền không phân tâm nữa, chuyên tâm ăn.

Nàng vừa ăn vừa nghĩ trong lòng, cháo thịt băm này thật ngon, tiểu thư rốt cục cũng có khẩu vị rồi. Đợi lát nữa, nàng nghĩ cách đến phòng bếp vụиɠ ŧяộʍ lấy một ít về cho tiểu thư ăn.

Sau khi ăn cơm tối, trán Mạnh Vãn Đào chảy một tầng mồ hôi, sắc mặt cũng hồng hào một chút, tuy rằng trên mặt vẫn mang theo bệnh trạng, nhưng cả người trông có tinh thần không ít.

Nàng buông chén, phân phó Tiểu Từ: "Đi lấy kéo tới."