Chương 43: Cuộc Sống Mới 1

Chuyện xảy ra đột ngột, lão phu nhân đến thôn trang, tất nhiên không có khả năng mang theo khế ước bên người, chờ phái người hồi phủ lấy khế ước thì cũng sắp trưa rồi.

Lão phu nhân một khắc cũng không muốn gặp lại Mạnh Vãn Đào, đừng nói điểm tâm, ngay cả nước trà cũng chưa uống một ngụm, liền nổi giận đùng đùng mang theo người hồi phủ.

Cũng chỉ mới mấy canh giờ trôi qua, vốn là thôn trang nóng bức náo nhiệt, đột nhiên liền trở nên quạnh quẽ.

Lão phu nhân rời đi, tất nhiên cũng mang theo người bà ta mang đến, kể cả Lưu ma ma và Họa Nhi đều cùng trở về phủ, chỉ để lại mấy người làm công trong trù phòng.

Ngày thường mấy người bọn họ cũng không ít lần khiến Mạnh Vãn Đào và Tiểu Từ mất mặt mũi.

Hiện tại Lưu ma ma làm chỗ dựa cho bọn họ đi rồi, bọn họ sao còn dám kiêu ngạo như vậy, nhất là thấy tam tiểu thư đột nhiên cứ như biến thành người khác, ngay cả lão phu nhân cũng không thể làm gì nàng, nhao nhao quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Mạnh Vãn Đào không có tâm tình, cũng không có hứng thú so đo với các nàng, cho các nàng thời gian một nén nhang, thu thập đồ đạc của mình, liền đuổi ra khỏi thôn trang.

Đuổi đi nhóm người cuối cùng, thôn trang đã hoàn toàn thanh tịnh.

Thấy sắc mặt Mạnh Vãn Đào không tốt, Vân Lan vội đỡ nàng vào nhà ngồi xuống.

Vân Lan nhíu mày, muốn bảo Tiểu Từ đi lấy nước rửa mặt cho Mạnh Vãn Đào, lại thấy sắc mặt Tiểu Từ còn kém hơn, cắn răng mắng nhẹ một tiếng, liền xắn tay áo tự mình đi múc nước.



Một ngày một đêm này, trải qua nhiều chuyện như vậy, trận chiến lớn như vậy, khiến lá gan của Tiểu Từ sớm đã bị dọa bay.

Nếu không phải sợ tiểu thư một mình sẽ bị khi dễ, từ lúc đến viện của lão phu nhân, nàng đã ngất luôn mất.

Sau một lát, cuối cùng nàng mới lấy lại tinh thần.

Sau khi lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên không phải sau này tiểu thư sẽ không bị khi dễ nữa, nàng ấy cũng có thể đi theo tiểu thư hưởng phúc, mà là...

Tiểu thư, ôm bụng, khuôn mặt nhăn lại: "Ngươi có đói không? Ta đói quá đi."

Vân Lan bưng nước, vừa tiến vào liền nghe được câu này, nhướng mày: "Các ngươi còn chưa ăn sáng?"

Tiểu Từ điên cuồng gật đầu: "Nào có thời gian ăn cơm, hơn nữa..."

Nàng ấy còn chưa nói xong, đã bị Mạnh Vãn Đào cắt ngang: "Buổi sáng dậy quá sớm, không để ý."

Tiểu Từ không rõ nguyên do, nhưng ăn ý với tiểu thư vẫn phải có, liền không nói tiếp nữa.

Tiểu Từ không nói ra miệng, nhưng Vân Lan tinh mắt làm sao lại không hiểu, nàng nghiến răng nghiến lợi, lại hung hăng mắng vài câu, lúc này mới vắt khăn đưa cho Mạnh Vãn Đào lau mặt.



Mạnh Vãn Đào sao có thể không biết xấu hổ để nàng ấy hầu hạ mình, vội nhận lấy tự mình rửa mặt.

Hai người rửa mặt xong, Mạnh Vãn Đào cũng có chút đói bụng không chịu nổi, nàng vừa muốn nói để nàng đi phòng bếp nhìn xem, chợt nghe thấy Lan di nói: "Buổi sáng ta tới gấp, cũng không có thời gian mang chút đồ ăn cho các ngươi, ta cũng không biết nấu cơm, các ngươi nhịn một chút, ta đi mua chút đồ ăn trở về."

Nói xong liền muốn đi ra ngoài.

"Không cần phiền toái như vậy," Mạnh Vãn Đào vội ngăn Lan di lại: "Ta vào trù phòng xem có gì ăn không."

Vân Lan cũng nghĩ vậy.

Thôn trang lớn như vậy, người lại nhiều như vậy, không thể nào không có đồ ăn, vừa rồi nàng thật sự là tức giận đến hồ đồ rồi.

Trù phòng tất nhiên sẽ có đồ ăn rồi.

Hầu hết đều là nguyên liệu nấu ăn.

Buổi sáng sớm như vậy, trong trù phòng chỉ lo chuẩn bị đồ ăn cho lão phu nhân, điểm tâm của những người còn lại đều chưa kịp làm.

Đương nhiên lão phu nhân cũng không kịp ăn, đồ ăn vẫn còn để trên bàn, nhưng đã nguội rồi.