Chương 42: Lấy Được Thôn Trang

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay ta có chuyện quan trọng muốn chia sẻ với nàng, không tiện giữ ngươi lại, người đâu, tiễn khách!"

Mở miệng liền trực tiếp muốn đem người đuổi đi.

Chu ma ma thầm nghĩ, quả nhiên vẫn là lão phu nhân có cách, nàng vừa rồi thiếu chút nữa đã bị Vân Lan càn quấy quấn vào.

Bà ta tiến lên muốn để Thúy Bình đi tiễn khách...

Mạnh Vãn Đào tiến lên, đối diện với ánh mắt âm trầm của lão phu nhân, nói trắng ra: "Lão phu nhân muốn trả lại tài sản mẫu thân ta để lại cho ta khi còn sống, đương nhiên là chuyện quan trọng. Nhưng năm đó ta còn nhỏ, cũng không rõ lắm, mẫu thân ta rốt cuộc có bao nhiêu thứ, Lan di là người thân thuộc nhất với mẫu thân ta, cũng là người biết rõ nhất tài sản của mẫu thân ta, mời nàng đến là giúp ta xác nhận, chờ đến khi phân tài sản xong, ta sẽ tự đưa Lan di ra ngoài, không làm phiền đến lão phu nhân."

Nếu không có trận hỏa hoạn đêm qua, có thể nàng sẽ kiên nhẫn đợi ba ngày, nhưng bây giờ nàng không thể đợi được nữa.

Đêm dài lắm mộng, may mà thừa dịp bây giờ Lan di cũng ở đây, đem đồ của nàng cầm về hết!

Mạnh phủ chỉ xuống dốc trên con đường làm quan, nhưng của cải vẫn rất phong phú, tất nhiên sẽ chướng mắt chút tài sản kia của Phượng Tiêu.

Lão phu nhân không trả cho Mạnh Vãn Đào là bởi vì những thứ này căn bản không ở trong tay bà. Bà hận Phượng Tiêu thấu xương, căn bản không muốn thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến nàng ta, lại rất coi thường Mạnh Vãn Đào, nhiều năm như vậy, sớm đã quên mất chuyện này.

Hiện tại bị Mạnh Vãn Đào tìm tới đòi.

Bà ta tất nhiên chướng mắt những cái gọi là cửa hàng ruộng đất kia, nhưng bà ta coi trọng thể diện của mình.

Bị Mạnh Vãn Đào dây dưa như vậy, cơn phẫn nộ của lão phu nhân chỉ nhỏ hơn một chút so với việc nhi tử của bà ta phản kháng năm đó.

Bà ta thật sự rất hối hận, vì cái gì lúc trước không nhẫn tâm hơn, trực tiếp khiến nàng chết trên đường hồi kinh.



Nếu đã chết, cũng sẽ không có nhiều chuyện phía sau như vậy, lại càng không cần chướng mắt bà ta, nhắc nhở bà ta sự bi thống của quá khứ.

Bà ta không nghĩ tới Mạnh Vãn Đào lại to gan như thế, còn bất chấp tất cả liều mạng cũng muốn nháo chuyện này lên.

Nếu thật sự nháo lớn, hậu quả là không tưởng.

Một người coi thường thánh uy, có thể hoàn toàn phá huỷ Mạnh gia.

Mạnh gia đã không còn Mạnh Tư Nhưỡng có thể làm rạng danh gia tộc, tất nhiên không thể lại bởi vì những chuyện cũ năm xưa mà cản trở con đường sau này của con cháu, phá hủy tương lai của Mạnh gia.

Lão phu nhân cố kỵ rất nhiều, rốt cuộc vẫn nhẹ giọng.

Mạnh Vãn Đào cũng không nghĩ tới mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, nàng thoáng nghĩ liền hiểu được, nhất định là do Lan di.

Lan di mặc dù xuất thân thấp kém, nhưng chính bởi vì xuất thân thấp kém, mới bất chấp tất cả, ngang ngược không sợ những thứ giao tiếp phức tạp này.

Những cửa hàng ruộng đất của Phượng Tiêu, đều là chuyện 20 năm trước, sau khi rơi vào tay người Mạnh gia, tất nhiên vì ngại xui xẻo mà chuyển tay vài lần.

Hiện tại muốn nguyên vẹn, độ khó có chút lớn, Mạnh Vãn Đào cũng không muốn cãi cọ với Mạnh gia trong chuyện này, nàng muốn chính là tiền tài, không có những cửa hàng ruộng đất kia, thì Mạnh gia lấy đồ vật ngang giá là được.

Cuối cùng dưới chuỗi ngọc ngự tứ, cùng sự mạnh mẽ của Vân Lan, Mạnh Vãn Đào đã lấy được thôn trang nàng ở hiện tại.

Tất cả mọi thứ trong thôn đều thuộc về Mạnh Vãn Đào.