Chương 41: Không Kịp Chờ Liền Đánh Tới Cửa 6

Lão phu nhân tức giận không nhẹ, vốn đã bị chuyện đêm qua khiến cho có chút tức giận, lúc này lại bị một nữ tử thanh lâu đánh tới cửa, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì mặt của bà ta để ở đâu?

Nhưng không đợi bà ta mở miệng, đã nghe thấy Mạnh Vãn Đào hùng hồn chất vấn:

"Lan di là khách ta mời, hạ nhân quý phủ to gan lớn mật, không để ta vào mắt, vung tay với khách nhân của ta, loại hạ nhân bại hoại thanh danh không để chủ tử vào mắt của Mạnh phủ, lão phu nhân mặc kệ sao?"

Nói xong, nàng len lén nhéo nhéo tay Vân Lan.

Vân Lan vừa thấy Mạnh Vãn Đào liền hiểu rõ mọi chuyện, đang căm tức Mạnh phủ chà đạp người, lại nghe được lời này của Mạnh Vãn Đào thì còn gì mà không hiểu, nàng lập tức tiến lên một bước, cho Mạnh Vãn Đào chỗ dựa: "Tam tiểu thư thân mang ban ân của thiên gia, vậy mà một kẻ trông cửa của Mạnh phủ lại vô pháp vô thiên như vậy, không để tam tiểu thư vào trong mắt, chẳng phân biệt được tôn ti, ta còn tưởng Mạnh phủ hiển hách lễ nghĩa chu toàn, có thật là lễ nghĩa chu toàn hay không? Không nghĩ tới là nơi không có quy củ như vậy!"

Lão phu nhân coi trọng danh dự và thể diện nhất, cho dù có chuyện gì, cũng không cho phép người như Vân Lan xen vào.

Bà ta nhìn hai người đứng cùng một chỗ, mặt đen xì: "Câm miệng!""

"Câm miệng?" Vân Lan từ trong lời nói của Mạnh Vãn Đào đã sớm hiểu được nàng là muốn xé rách mặt, lúc này cũng không khách khí: "Sao Mạnh phủ làm được, mà người khác nói thì không được? Ta nói hạ nhân phủ này sao lại cuồng vọng như vậy, ngay cả chủ tử được thánh thượng khen thưởng cũng dám bất kính, hoá ra là do lão phu nhân ngài dung túng?"

Nói xong, nàng lại nói: "Ta cũng có quen không ít người nhà huân quý, lát nữa trở về, ta phải tìm các nàng hỏi thử, trong phủ các nàng có phải cũng giống như Mạnh phủ hay không, đều là quy củ này."

Người xuất thân từ Ỷ Lan Uyển, có không ít được quan to quý nhân quý tộc mua về làm thϊếp, chuyện này cũng không phải bí mật.

Sau khi Vân Lan gả cho Tống Thanh Sơn, thì gần như không có liên hệ gì với những người trước đó, nàng cũng không thật sự muốn đi tìm các nàng nói nhảm, nói lời này, cũng chỉ đang nhắc nhở lão phu nhân, đừng quá xem thường nàng.



Phía sau nàng còn có một đám người, lão phu nhân nếu quá phận, vậy cũng đừng trách nàng làm lớn chuyện.

Sắc mặt lão phu nhân xanh mét.

Bà ta nhìn Chu ma ma một cái.

Chu ma ma hiểu rõ, ngẩng đầu liền giận dữ mắng đám nha hoàn bà tử kia: "Vừa rồi ai giữ cửa, tam tiểu thư đã mời người, tuy các ngươi không được quyết định có cho người vào hay không, nhưng tới thông truyền với ta, làm như thế nào, vậy mà cũng không biết!""

Kẻ trông cửa chính là hai bà tử, nghe được lời Chu ma ma nói, mặt sợ đến trắng bệch, vội quỳ xuống cầu xin tha thứ.

Hai người nhao nhao nói không biết là do tam tiểu thư mời, chưa kịp thông truyền thì người đã xông vào.

Sự thật là gì vốn không ai để ý, Chu ma ma cũng chỉ là làm ra vẻ: "Tự đi lĩnh hai mươi côn, nếu có lần sau quyết không dễ tha!"

Xử lý xong người trông cửa, lúc này Chu ma ma mới ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Vân Lan: "Nô tài không hiểu quy củ, nhưng tam tiểu thư cũng nên biết được nặng nhẹ, nhân lúc trưởng bối không biết liền lén mời người đến quý phủ, vốn đã không đúng, tam tiểu thư tuổi nhỏ không hiểu chuyện thì phu nhân cũng nên hiểu."

Vân Lan cười một tiếng: "Ta không có trưởng bối, cũng không biết những chuyện này, nếu phạt thì cứ phạt, chuyện hôm nay ta sẽ không so đo."

Một câu nói này khiến nụ cười trên mặt Chu ma ma cứng đờ.