Đồ vật chạy trốn đã chuẩn bị xong, hiện tại nên làm quen một chút tuyến đường đi ra ngoài.
Thời gian một buổi trưa Thẩm Thời Yến đều đi quanh biệt thự, tuy rằng bảo tiêu trông coi cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ coi con nhà giàu nhàn rỗi không có việc gì làm.
Ăn cơm qua loa xong, Thẩm Thời Yến lập tức chui vào phòng, cậu rút ra một quyển sổ tay trống trên giá sách, vẽ hết những gì nhìn thấy chiều nay.
Bảo tiêu tuần tra nửa giờ một lần, cậu chỉ cần bắt được khe hở là có thể trèo tường đi ra ngoài, tường thấp nhất vừa vặn ở nơi trồng trọt hoa hồng.
Chỉ chờ buổi tối cha Thẩm ngủ, cậu có thể thuận lợi bỏ trốn mất dạng.
Thẩm Thời Yến lên kế hoạch rất tốt, trong lòng vui sướиɠ nghĩ đến cuộc sống tự do sau khi chạy trốn.
Hai giờ sáng, trăng sáng sao thưa, thế giới yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió. Thẩm Thời Yến lặng lẽ đứng dậy từ trên giường, cậu vốn đã mặc áo ngủ, chỉ cần mặc áo khoác là có thể đi.
Thẩm Thời Yến rón rén đeo ba lô trên lưng, cậu đẩy cánh cửa không bị đóng chặt ra phát ra tiếng vang rất nhỏ, thò đầu ra ánh mắt lặng lẽ đánh giá một hồi, sau khi xác định không đánh thức người trong biệt thự, lúc này mới rón rén di chuyển xuống lầu.
Trong bóng tối, bên tai là tiếng tim cậu đập thình thịch, Thẩm Thời Yến không dám thở mạnh.
Lúc sờ tới cửa chính, trong mắt cậu hiện lên một tia kinh hỉ, ngón tay khoát lên nắm cửa ấn xuống, chậm rãi kéo cửa ra.
Nhanh, đi ra khỏi cánh cửa này là thành công một nửa.
Cửa bị mở ra, Thẩm Thời Yến ngước mắt lên, ánh mắt vui mừng còn chưa thu lại đã đối diện với một đôi mắt âm u, ý cười trong mắt cậu tiêu tán trong nháy mắt.
“Đây là muốn đi đâu hử?" Lời nói âm trầm của cha Thẩm giống như quỷ đòi mạng bò ra khỏi địa ngục.
Ánh mắt Thẩm Thời Yến hơi trầm xuống, cậu giật giật khóe miệng: "Tôi chạy bộ buổi sáng.”
Đầu óc Thẩm Thời Yến rất hỗn loạn, cậu không biết là bước kế hoạch nào xảy ra vấn đề, khiến ba Thẩm hơn nửa đêm canh giữ ở cửa chờ cậu.
Nhìn chằm chằm dáng vẻ của cha Thẩm, trong lòng Thẩm Thời Yến run lên, sợ là đêm nay không chạy thoát nổi.
Ông Thẩm bảo vệ sĩ một trái một phải đè Thẩm Thời Yến lại, ông vòng qua phía sau Thẩm Thời Yến kéo ba lô ra, ném hết quần áo bên trong ra, giữa ngón tay kẹp chứng minh thư và hộ chiếu.
Ông Thẩm quơ quơ hai thứ này trước mặt Thẩm Thời Yến, cười lạnh một tiếng: "Sao cha không biết chạy bộ buổi sáng phải mang theo quần áo và giấy tờ tùy thân.”
Thẩm Thời Yến yên lặng.
Ông Thẩm giận tím mặt, đạp mạnh Thẩm Thời Yến một cước, nổi giận nói: "Thằng nhãi ranh, tao thấy mày sống rất thoải mái, quên mất mày họ gì rồi.”
Cậu bị vệ sĩ kìm chặt không tránh được, trán Thẩm Thời Yến toát mồ hôi lạnh, không rên một tiếng. Cha Thẩm dùng mười phần sức lực, không cần lật quần áo cũng biết bụng đã xanh tím một mảng.
Thẩm Thời Yến ngẩng đầu, chỉ thấy ba Thẩm nói với vệ sĩ đi lấy gia pháp. Cậu mím môi, ánh mắt bình tĩnh nhìn cha Thẩm.
Gia pháp là một cây roi dài nhỏ, đồng tử Thẩm Thời Yến co mạnh, thân thể không tự chủ được run rẩy. Là tiềm thức của cỗ thân thể này, cha Thẩm thường thừa dịp anh trai đi xa đánh nguyên thân, chờ anh trai trở về toàn bộ vết thương của nguyên thân một cũng đã dưỡng tốt.
“Ông dám đánh không?" Thẩm Thời Yến không sợ ánh mắt tức giận của cha Thẩm, nói thẳng, "Lúc hừng đông vị Tổng giám đốc Cố kia sẽ tới.”
Ngụ ý Thẩm Thời Yến là để cho người ngoài nhìn mặt nhà họ Thẩm, nhưng cha Thẩm hiểu Tổng giám đốc Cố hơn Thẩm Thời Yến, đương nhiên biết đối phương sẽ không để ý đến một đối tượng liên hôn.
“Mày cho rằng tao không dám?" Cha Thẩm hừ lạnh một tiếng.
Đưa tay vung roi hung hăng quất lên người Thẩm Thời Yến, Thẩm Thời Yến rêи ɾỉ, biểu tình trên mặt kiên định viết ba chữ "Không chịu thua".