Chương 4

Đánh hai cái, cha Thẩm hết giận mới cất kỹ roi. Ông giơ tay ra hiệu bảo tiêu đưa Thẩm Thời Yến về phòng trông coi nghiêm ngặt.

Sắc mặt Thẩm Thời Yến tái nhợt nằm trên giường, cậu cẩn thận di chuyển vị trí, âm thầm mắng tổ tiên nhà ông Thẩm một lượt.

Không phải là ỷ vào bao nhiêu người, hắn luôn có một người muốn đánh trở về.

Đau muốn chết, vết thương phía sau không được xử lý, sự nóng bỏng nhắc nhở cậu về hết thảy vừa rồi.

Thẩm Thời Yến cũng không suy nghĩ quá lâu đã chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này cũng không ngủ được bao lâu, cậu bị một giọng nói hung ác đánh thức.

Người tới là một trong những vệ sĩ tối hôm qua đè cậu lại, giờ phút này nghiêm mặt gọi cậu dậy, thấy cậu mở mắt lập tức mở miệng: "Cậu Thẩm, Tổng giám đốc Thẩm muốn cậu thay quần áo xong lập tức xuống dưới.”

Thẩm Thời Yến "ồ" một tiếng, chậm rãi đứng lên từ trên giường. Vết thương trên lưng không được xử lý bây giờ vẫn còn đau, màu môi cậu tái nhợt, lấy ra áo hoodie rộng thùng thình từ trong tủ quần áo rồi đi vào phòng tắm.

Trên người Thẩm Thời Yến mặc áo hoodie rộng thùng thình, cậu kéo thân thể ốm yếu đi tới đầu cầu thang, loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện giữa cha Thẩm và một người đàn ông xa lạ dưới lầu.

“Trợ lý Lâm, tôi đi lên dẫn người xuống đây". Giọng nói của cha Thẩm mang theo sự cung kính và lấy lòng.

Người đàn ông được gọi là trợ lý Lâm mở miệng: "Không cần, chờ một chút cũng không chậm trễ.”

Thẩm Thời Yến rũ mi mắt, đứng ở đầu cầu thang vài giây mới chậm rãi đi xuống.

Cậu vừa đi xuống đã hấp dẫn lực chú ý của hai người, cha Thẩm không chút do dự đi tới phía cậu, nghiêm mặt quát lớn: "Sao dậy muộn như vậy, không phải bảo con hôm nay dậy sớm một chút sao, con nhìn xem để cho người ta chờ bao lâu rồi.”

Thẩm Thời Yến im lặng không lên tiếng, ánh mắt cậu nhìn về phía trợ lý Lâm, sau khi hai người nhìn nhau trợ lý Lâm thu hồi ánh mắt quan sát, khách khí nói với cậu: "Chào cậu Thẩm, tôi họ Lâm, là trợ lý của Tổng giám đốc Cố, Tổng giám đốc Cố bảo tôi tới đón ngài qua.”

“Xin chào". Thẩm Thời Yến gật đầu với hắn, ánh mắt cậu nhìn quanh một vòng giống như đang tìm người.

Trợ lý Lâm liếc mắt một cái đã biết, hắn thân thiết giải thích: "Tổng giám đốc Cố có cuộc họp vào sáng nay, buổi tối anh ấy sẽ về nhà, khi đó ngài có thể gặp anh ấy.”

Thẩm Thời Yến "ồ" một tiếng, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Cuộc hôn nhân này cậu trốn không thoát, trước mắt cậu muốn giả bộ ngoan ngoãn ở trước mặt nhân vật phản diện kia, về sau hẳn là có thể tìm được cơ hội rời đi.

Ông Thẩm nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thời Yến, tức giận không chỗ phát tiết, ngại có trợ lý Lâm ở đây nên không tiện quát lớn, trong lòng càng thấy khó chịu với Thẩm Thời Yến. Ông ta làm sao lại sinh ra thứ không biết nhìn xa trông rộng như vậy.

“Cậu Thẩm, bây giờ chúng ta đi chứ?" Trợ lý Lâm hỏi Thẩm Thời Yến.

Đưa Thẩm Thời Yến về xong, hắn còn phải chạy về làm việc.

Thẩm Thời Yến gật gật đầu.

Cậu không có hành lý, trợ lý Lâm cũng không hỏi nhiều.

Trước Maybach màu đen, tài xế thay Thẩm Thời Yến mở cửa xe, thiếu niên nhìn về phía sau sân đầy lá bạch quả, không chút lưu luyến khom lưng vào xe.

Đối với cậu mà nói chẳng qua là từ cái l*иg này đi đến một cái l*иg khác, cậu vĩnh viễn sẽ không bị nhốt trong l*иg giam.

Maybach chậm rãi khởi động chạy ra khỏi sân cổ kính này, vết thương phía sau khiến cậu không thể tựa lưng vào ghế, một tay Thẩm Thời Yến chống ở bên người, một tay khoát ở bên cửa xe, đôi mắt sáng màu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Biệt thự Cố Cảnh Thành sắp xếp cho cậu ở cách nhà họ Thẩm rất xa, đây là khu biệt thự mới khai phá mấy năm gần đây, phần lớn hộ gia đình là người trẻ tuổi.

Xe chậm rãi dừng lại, Thẩm Thời Yến đi ra từ trong xe, thờ ơ nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt.