Chương 2

Vẻ mặt thiếu niên nghiêm túc, đôi mắt xinh đẹp lẳng lặng nhìn cha Thẩm, không biết còn tưởng rằng quan hệ cha con hai người thật sự rất tốt.

Ông Thẩm nhíu mày, ánh mắt sắc bén, lớn tiếng quát: "Một người đàn ông lấy chồng như con cần tài sản gì, con không nghĩ cách đưa nhiều tiền về cho cha con dùng, còn muốn lấy tiền từ nhà?"

Thẩm Thời Yến lẳng lặng nhìn cha Thẩm, sắc mặt khiến cậu chán ghét kia không chỗ nào không bại lộ sự tham lam của cha Thẩm.

Có một khắc như vậy, Thẩm Thời Yến thay nguyên thân cảm thấy bi ai, nguyên thân thiếu không chỉ là một người cha bình thường.

“Lời cha nói đều nghe thấy rồi chứ?" Cha Thẩm nâng ly nước uống một ngụm nhuận họng, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm Thẩm Thời Yến nói.

Thẩm Thời Yến thản nhiên lên tiếng: "Ừ.”

Ông Thẩm hài lòng gật đầu, ông vừa xoay người đi hai bước về phía đầu cầu thang, lại đột nhiên xoay người, ánh mắt đen kịt lạnh lùng nhìn cậu.

“Còn có chuyện gì?" Thẩm Thời Yến hỏi.

Cậu cũng không cho rằng lương tâm vị này sẽ đột nhiên thức tỉnh, cho cậu một chút tiền, hoặc là không cần kết thông gia.

Vẻ mặt ông Thẩm trầm xuống, giọng nói nặng nề uy hϊếp: "Chuyện này nếu con dám nói một chữ với anh con, cha có rất nhiều biện pháp đánh gãy chân con trước khi nó trở về.”

Thẩm Thời Yến nhếch môi, đôi mắt xanh nhạt bình tĩnh nhìn thẳng đôi mắt âm u của cha Thẩm.

Đương nhiên cậu sẽ không nói, trong sách miêu tả người anh trai này là kẻ cuồng em trai, nhưng em trai lại không ở gần hắn nên chỉ có thể dùng vật chất điên cuồng bồi thường, chỉ cần Thẩm Thời Yến mở miệng, cho dù là trăng sao trên trời anh trai cũng thay cậu hái xuống.

Nếu như cậu thật sự là Thẩm Thời Yến thì còn tốt, nhưng cậu không phải, cậu là người xuyên sách. Người anh trai này hiểu rõ nguyên thân như vậy, nếu cậu liên lạc trước tiên sẽ bị phát hiện không phải nguyên thân.

Kiếp trước bị bệnh tật đau đớn hành hạ dạo qua Quỷ Môn quan mấy lần, Thẩm Thời Yến quá hiểu rõ tầm quan trọng của sống sót, cậu không thể liên lạc với anh trai nguyên thân, cậu phải cố gắng sống sót.

Ông Thẩm nhìn Thẩm Thời Yến thất thần, nghiêm mặt vẫy tay áo đi.

Thiếu niên cũng không có đứng quá lâu, phục hồi tinh thần lại rồi nhấc chân đi lên cầu thang, cậu nhớ rõ gian phòng của nguyên thân ở lầu hai.

Đẩy cửa phòng ra, đập vào mắt chính là các loại nhân vật trò chơi, bày tràn đầy một căn phòng, trên vách tường cũng dán không ít báo chí nhân vật trò chơi, thể hiện rõ một người hâm mộ trò chơi.

Thẩm Thời Yến đánh giá căn phòng này, ngoại trừ làm thủ công, hướng gần sân thượng có một cái máy tính, thiết bị rất đầy đủ, đèn vừa bật lên bầu rất có cảm giác không khí.

Cậu cũng không có đi động máy tính, nghiêng người nhìn về phía ngoài cửa sổ, đây hẳn là nơi lấy ánh sáng tốt nhất của gian phòng, Thẩm Thời Yến tựa vào lan can ban công, hơi cúi đầu cụp mắt nhìn xuống phía dưới là từng đám hoa hồng đỏ rực, mùi thơm nồng đậm đập vào mặt.

Hoa hồng, xinh đẹp.

Thẩm Thời Yến không ở lại bao lâu lại quẹo vào trong phòng ngã xuống giường, hai mắt cậu nhìn chằm chằm trần nhà, nhẹ nhàng thở dài, không biết phải làm thế nào mới có thể trở về.

Ngón tay thon dài trắng nõn sờ sờ vị trí ngực, đó là một thân thể rất khỏe mạnh, là thứ cậu từng tha thiết ước mơ.

Khỏe mạnh thật tốt, Thẩm Thời Yến nghĩ.

Cậu không biết mình còn có thể trở về hay không, nguyên thân còn có thể trở về hay không, chỉ có sống sót mới là hi vọng duy nhất.

Rất nhanh Thẩm Thời Yến đứng dậy từ trên giường, cậu sẽ không ngồi chờ chết, thay vì chờ kết hôn với nhân vật phản diện sau đó bị tra tấn chết, không bằng thừa dịp đêm nay sớm chạy trốn, chạy đến nơi thật xa ẩn nấp cả đời.

Trong tủ đầu giường đặt chứng minh thư của nguyên thân, Thẩm Thời Yến tiện tay cầm một cái ba lô nhét chứng minh thư vào, lại chọn mấy bộ quần áo thoải mái từ trong tủ quần áo bỏ vào trong túi.