Chương 19

Đối phương thu hồi tầm mắt đánh giá, vươn tay ra: "Xin chào, cậu Thẩm.”

“Xin chào, Tổng giám đốc Diêm". Thẩm Thời Yến lộ ra nụ cười, bắt tay đối phương.

Thẩm Thời Yến đã chuẩn bị tinh thần nhịn đói trở về, nào biết trong chốc lát bên này lại mang đồ ăn lên, đồ ăn tinh xảo giống như ở khách sạn năm sao, làm cho trong một chớp mắt cậu cho rằng mình đi nhầm chỗ.

Chưa ăn cơm tối đã ra ngoài, ngửi thấy mùi thơm của mỹ thực khiến cậu theo bản năng đặt tay lên bụng đói bụng kêu vang.

Tuy rằng Cố Cảnh Thành vừa nói chuyện với Tổng giám đốc Diêm, khóe mắt lại thỉnh thoảng để ý tới Thẩm Thời Yến, nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên, anh thừa dịp thời gian rảnh rỗi gắp thức ăn cho người ta.

Ngay từ đầu Thẩm Thời Yến còn có hơi ngượng ngùng, khi phát hiện ba người trong phòng đều không chú ý tới cậu, lúc này mới thoải mái ăn.

Ba người này chính là vì bàn chuyện làm ăn mà đến, ngoại trừ uống chút rượu ra thì đồ ăn trên bàn đều tiện nghi cho Thẩm Thời Yến.

Thẩm Thời Yến thỏa mãn uống một ngụm nước, lúc này mới quan sát bọn họ đang ký hợp đồng.

Cố Cảnh Thành nghiêng đầu đối diện với đôi mắt sạch sẽ của thiếu niên, nhỏ giọng nói: "Đợi lát nữa là có thể trở về.”

Động tác của hai người ở bên ngoài thoạt nhìn đặc biệt mập mờ, giống như tình nhân nhỏ đang yêu cuồng nhiệt khó có thể chia lìa.

Tổng giám đốc Diêm cười cười, hắn cất kỹ hợp đồng đứng dậy: "Vậy tôi không quấy rầy nữa, tôi còn nợ anh một câu: Tổng giám đốc Cố chúc anh tân hôn vui vẻ, hai vị trăm năm hạnh phúc.”

Cố Cảnh Thành đứng dậy: "Cảm ơn Tổng giám đốc Diêm chúc phúc.”

Trong xe, thiếu niên tóc bạc cẩn thận từng li từng tí nghiêng qua nhìn người đàn ông bên cạnh, sắc mặt người đàn ông đạm mạc, từ trên mặt anh không nhìn ra cảm xúc gì.

Thẩm Thời Yến thấy đối phương muốn nhìn qua, lại lập tức quay đầu lại nhìn chằm chằm cửa sổ xe, từ cửa sổ xe phản chiếu có thể thấy rõ ràng đối phương nhìn thoáng qua cậu rồi thu hồi tầm mắt.

Trái tim cậu treo cao rồi lại chậm rãi thả xuống, chỉ là còn chưa thả tốt, chợt lại đập mạnh.

“Thẩm Thời Yến". Bên tai là giọng nói dễ nghe của Cố Cảnh Thành, nhưng vào tai Thẩm Thời Yến càng giống giọng Diêm Vương hơn.

Thiếu niên khóc không ra nước mắt, chậm rãi cúi thấp đầu quay lại, không dám nhìn sắc mặt đối phương: "Tôi biết sai rồi.”

Giọng Thẩm Thời Yến rất nhỏ, không cố ý nghe cũng không biết cậu đang nói gì.

Cố Cảnh Thành nhạy bén nghe thấy Thẩm Thời Yến đáp lại, thấy động tác và vẻ mặt đáng thương "Tôi biết sai rồi" của thiếu niên này, giống như con mèo nhỏ đáng yêu làm nũng bán manh với người khác, khiến người mềm lòng.

Nhưng anh không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không nói nặng lời một phen lần sau đối phương sẽ còn phạm sai lầm tương tự, nếu như không bị anh phát hiện, hậu quả là gì anh không dám nghĩ.

Cho tới bây giờ quán bar cũng không phải là loại địa phương tốt lành gì, huống chi là quán bar cao cấp, mặt ngoài ngăn nắp xinh đẹp nhưng bên trong hỗn tạp đủ thể loại, toàn là đám người ăn chơi lêu lổng trong nhà có chút ít bối cảnh

Thẩm Thời Yến đợi một hồi cũng không nghe thấy Cố Cảnh Thành nói, không khỏi lớn mật ngẩng đầu liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái mà cậu chợt rơi vào trong đôi mắt thâm thúy của đối phương.

Giọng nói của người đàn ông mang theo vẻ không thể từ chối: "Sau này ra ngoài đều phải báo cáo với tôi, tôi cần biết nơi cậu đi có an toàn hay không.”

Trái tim Thẩm Thời Yến lập tức lạnh đi.

Giọng nói Cố Cảnh Thành lại hạ xuống một câu: "Phải về trường học, mấy ngày nay đừng ra ngoài ở nhà ngoan ngoãn dưỡng thương đi.”

Thẩm Thời Yến còn chưa kịp thương cảm, cậu thoáng khϊếp sợ, đi học cái gì?! nguyên thân không phải đã sớm -- chờ một chút, hình như nguyên thân mới mười tám, ở tuổi này đang đọc sách đến trường là rất bình thường.