Chương 20

Cậu ngẫm lại, nguyên thân học ở trường nào, chuyên ngành gì? Dường như là cùng một chỗ với nhân vật chính công trong sách, xem tiểu thuyết cũng không nghiêm túc nhớ thiết lập của vai phụ, lần đầu tiên cậu muốn trở lại quá khứ để ghi nhớ kỹ một chút.

Cố Cảnh Thành đợi lâu không thấy thiếu niên có phản ứng, mới vừa vươn một tay đã thấy đối phương ngẩng đầu lên, hốc mắt tựa hồ có hơi đỏ.

Là anh nói chuyện quá nghiêm khắc hù dọa sao, anh có đáng sợ như vậy sao. Cố Cảnh Thành có hơi áy náy.

Thẩm Thời Yến cố lấy dũng khí nói: "Tôi không muốn đi học.”

Cậu đã gặp qua nhân vật chính công trong sách, vừa nghĩ tới sau khai giảng là phải mỗi ngày gặp mặt với loại người này, còn không bằng để cậu ở lại bệnh viện.

Cố Cảnh Thành nhíu mày, lạnh lùng từ chối: "Không được.”

Ở tuổi này không đọc sách là muốn làm cái gì, cũng không thể nói là đến thời kỳ phản nghịch muốn đi ra ngoài làm côn đồ xã hội.

Cố Cảnh Thành vừa nghĩ tới cảnh tượng sau này thiếu niên đội một đầu tóc bạc, trên mặt trang điểm khoa trương, mặc áo da quần da bó sát người cưỡi trên con xe máy phi ầm ầm, bỗng anh hơi đau tim.

Cố Cảnh Thành nhìn Thẩm Thời Yến, giọng nói mềm xuống: "Khai giảng xong là năm hai rồi, đừng nghĩ đến việc gây thêm phiền toái cho xã hội.”

“Tôi không gây phiền toái cho xã hội chứ?" Thẩm Thời Yến chớp mắt, có hơi khó hiểu.

Cậu làm cái gì, chuyện nguyên thân theo đuổi nhân vật chính công trong sách cũng coi như là phiền toái xã hội sao. Vậy là trong lúc vô tình thiết lập ngoan ngoãn của cậu đã không còn.

Cố Cảnh Thành gật đầu: "Ừ, hiện tại không có.”

Cậu có lý do hoài nghi là Cố Cảnh Thành cố ý.

Thẩm Thời Yến có hơi tức giận xoay người đi, định không để ý tới đối phương một phút.

Mãi cho đến khi về đến nhà Thẩm Thời Yến cũng không nghe thấy đối phương gọi cậu nữa, cậu tự nhiên cũng sẽ không chủ động để ý đến Cố Cảnh Thành.

Hai người chia ra, một người đi lên lầu, một người ở dưới lầu bàn chuyện công việc với trợ lý.

Thẩm Thời Yến cầm quần áo đi vào phòng tắm, cậu biết vết thương trên lưng mình không thể chạm vào nước, nhưng không tắm lại rất khó chịu, vì vậy cậu quyết định tắm hai phần ba bản thân, tránh sau lưng là được.

Sương mù màu trắng chui ra từ khe cửa, theo cửa bị mở ra nhao nhao từ trong tuôn ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã tiêu tán không thấy bóng dáng. Thiếu niên bước đôi chân thon dài, giọt nước trên tóc rơi xuống xương quai xanh đẹp mắt trượt vào trong cổ áo.

Thẩm Thời Yến đang đi chợt dừng lại, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người đàn ông đứng ở cửa, đề phòng nói: "Anh ở đây làm gì?"

Cổ họng Cố Cảnh Thành lăn một vòng, đôi mắt màu đen dời đi khỏi người thiếu niên, thản nhiên mở miệng: "Vừa rồi tôi gõ cửa không được cậu đáp lại, sợ cậu xảy ra chuyện nên tiến vào."

Chỉ là không nghĩ tới sẽ nhìn thấy tình cảnh như vậy, anh không khỏi nhíu mày, đi về phía thiếu niên.

Thẩm Thời Yến cầm khăn mặt trong tay, cậu không rõ tại sao đột nhiên đối phương đi về phía này, cậu vừa định bỏ khăn mặt trong tay ra thì chợt bị người ta cướp đi, theo tầm mắt tối sầm tóc bị người ta dùng khăn mặt lau.

Tóc ngắn không tốn thời gian, không bao lâu sợi tóc đã không nhỏ nước nữa. Cố Cảnh Thành lấy khăn mặt ra lộ ra khuôn mặt vốn có của thiếu niên.

Tóc bạc của thiếu niên bị xoa một hồi khiến cho có hơi hỗn độn, ánh mắt nhìn về phía anh xen lẫn vài phần dại ra.

Cố Cảnh Thành nhắc nhở: "Sấy khô một chút, tôi bôi thuốc cho cậu.”

Thẩm Thời Yến ngơ ngác gật đầu.

Cậu vừa đi vừa quay đầu lại nhìn thoáng qua Cố Cảnh Thành, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng rồi lại thấy cũng hợp lý.

Lúc trước cũng là Cố Cảnh Thành giúp cậu bôi thuốc, Cố Cảnh Thành không cho người khác bôi thuốc giúp cậu, cũng may thời gian bôi thuốc đều là buổi tối, cũng sẽ không quá mức phiền toái.