Chương 18

Đêm nay là ra ngoài bàn chuyện hợp tác, chọn hoàn cảnh đối phương yêu thích, không nghĩ tới người nên ở nhà dưỡng bệnh đàng hoàng sẽ xuất hiện ở chỗ này, nhìn thấy anh mà giống như nhìn thấy mãnh thú vậy, vội vàng trốn đi.

Bây giờ còn trốn trong cửa giả chết không lên tiếng, Cố Cảnh Thành không hiểu sao có hơi tức giận.

Không phải không đồng ý đối phương đến loại địa phương như quán bar này, vấn đề là bây giờ cậu có thể uống rượu sao, thân thể đã yếu thành cái dạng gì rồi còn đi ra gió.

"Đừng để tôi nói lần thứ ba."

Trán Thẩm Thời Yến đổ mồ hôi lạnh, trên mặt có hơi lo lắng.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, để Cố Cảnh Thành bắt được sẽ không bị đánh đập chứ. Càng nghĩ cậu càng sợ hãi, giọng nói đòi mạng ngoài cửa còn đáng sợ hơn so với Hắc Bạch Vô Thường.

"Két" một tiếng vang nhẹ, cửa bị mở ra một cái khe nhỏ, lộ ra khuôn mặt thiếu niên có hơi xấu hổ.

Thẩm Thời Yến quyết định đánh đòn phủ đầu, vì thế cố gắng làm lớn lá gan của mình, khẽ run giọng chất vấn: "Sao anh lại ở quán bar, có phải ra ngoài hẹn hò với tình nhân nhỏ không?”

Hốc mắt thiếu niên ửng đỏ, như thể một giây sau là có thể khóc lên, giống như anh thật sự làm chuyện có lỗi.

Cố Cảnh Thành cúi đầu chờ Thẩm Thời Yến nói xong, lúc này mới chậm rãi giải thích: "Tôi tới bàn chuyện hợp tác, không tin có thể theo tôi đến phòng bao, trợ lý Lâm cũng ở đó. Nhưng cậu ở đây làm gì?”

Thẩm Thời Yến rũ mi mắt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, tim lại nhấc lên một nửa.

“Bạn bè hẹn tôi tới, tôi mới đến năm phút đã chuẩn bị về, tôi cũng không uống một chút rượu nào". Nói xong, Thẩm Thời Yến tiến về phía trước, kéo cổ áo nói: "Anh ngửi đi, một chút mùi vị cũng không có.”

Thẩm Thời Yến nghĩ, hành vi của cậu mạo phạm như vậy, hẳn là Cố Cảnh Thành tin rồi.

Nào biết hơi thở của người đàn ông đột nhiên đập vào mặt, mùi vị trong quán bar bị mùi trầm hương dễ ngửi thay thế.

Thân hình Cố Cảnh Thành tới gần, anh thật sự lại gần ngửi mùi trên quần áo, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng hít thở của hai người, bên tai Thẩm Thời Yến lặng lẽ nhiễm đỏ ửng.

“Quả thật không có". Cố Cảnh Thành đứng lên, đôi mắt đen nhánh kia mang theo sung sướиɠ không dễ phát hiện.

Thẩm Thời Yến nhìn khuôn mặt đẹp trai kia, quay đầu sang một bên: "Ừ.”

Muốn chết, dựa gần như vậy làm cái gì, tổ tiên ơi, cả đời này chưa từng có ai dựa gần cậu như vậy, chớ nói chi là chuyện riêng tư như ngửi quần áo cậu thế này.

Cố Cảnh Thành vươn tay muốn chạm vào đầu Thẩm Thời Yến, cuối cùng đặt tay lên vai đối phương: "Đi thôi, theo tôi trở về.”

Thẩm Thời Yến cúi đầu, giọng nói hơi nhỏ: "Anh không tiếp tục nói chuyện hợp tác nữa sao?”

Lúc này, hẳn là Cố Cảnh Thành và bên hợp tác mới bắt đầu nói chuyện.

“Nói". Bàn tay rộng rãi của Cố Cảnh Thành từ trên vai thiếu niên chuyển xuống bắt lấy cổ tay mảnh khảnh.

Cổ tay Thẩm Thời Yến rất trắng như đồ sứ bóng loáng, cũng rất nhỏ, một bàn tay anh có thể nắm hai cái.

Cố Cảnh Thành ẩn giấu tâm tư, nói với người bị anh bắt trong tay: "Đi với tôi trước, chờ nói chuyện hợp tác xong sẽ cùng nhau trở về.”

Thẩm Thời Yến đáp: "Ồ.”

Cậu nhiều hy vọng trở lại mười phút trước, chỉ cần cậu mở cửa muộn một phút là không đυ.ng tới Cố Cảnh Thành, cũng sẽ không bị bắt mang theo bên người.

Không cần nghĩ cũng biết đêm nay sẽ có bao nhiêu tin tức lớn nhỏ về cậu và Cố Cảnh Thành.

Phòng riêng của Cố Cảnh Thành cách Thẩm Thời Yến không xa, lúc cửa mở ra bên trong còn có hai người ngồi, một người là trợ lý Lâm mà cậu quen biết, người còn lại chắc hẳn là đối tượng hợp tác.

Người nọ đứng dậy, nở nụ cười: "Tổng giám đốc Cố, anh đã trở lại, tôi còn định ra ngoài tìm anh.”

“Chờ lâu, có chút chuyện ngoài ý muốn". Cố Cảnh Thành áy náy gật đầu với đối phương, "Giới thiệu một chút, đây là chồng tôi Thẩm Thời Yến. Thời Yến, đây là Tổng giám đốc Diêm.”