Chương 6

“Sao mà ít vậy!” Vương thị trừng mắt: “Mà cũng được, các người... dù còn trẻ mà cũng mưu mô ghê đấy. Mới làm vài ngày đã bắt đầu chơi trò thiếu cân thiếu lượng rồi.”

"Nhà chúng ta tốt bụng để đám phế vật các người đây, chi phí ăn mặc bộ không tốn tiền hay sao? hiện tại chỉ là muốn các ngươi chuẩn bị chút đồ đến mà khó khăn như vậy sao!”

Rau xuân tươi có thể bán trong thị trấn kiếm được ít tiền, dạo này người ta phát một thúng lớn, mỗi ngày chỉ được một bát canh loãng, nếu vợ của trưởng thôn có lòng tốt, bọn họ cũng chỉ được hơn phân nửa khối bánh bao cứng nhai cho qua bữa, như muối bỏ biển vậy, chả no.

Sở Phù Ngọc lúc trước làm nhiều nhất.

“Thúy Phân, đóng cửa lại rồi nói chuyện tiếp.” Thôn trưởng hút thuốc nói một câu.

Đối với ông, sĩ diện vẫn là quan trọng nhất.

Nguyễn Niên hái nhiều hơn một chút, hắn im lặng buông giỏ xuống, giấu về phía sau Sở Phù Ngọc.

Hắn được đãi ngộ tốt hơn rất nhiều, cơm có canh và một cái bánh bao hoàn chỉnh, nhưng điều này xuất phát từ trên người Vương thị, hắn không dám suy nghĩ nguyên nhân sau lưng.

Vương Thúy Phân ghét nhất hắn và cái tên tóc vàng Sở Phù Ngọc này đi với nhau, bà hừ lạnh: "Cút về cho ta, đồ vô liêm sỉ! Đừng ở chỗ này chướng mắt quá đấy.”

Vương thị quay đầu lại, chỉ vào mũi thôn trưởng mắng: "Lão già tranh thủ thời gian đuổi mấy tên này đi đi, để một đám người ngoài chiếm chỗ trong nhà mà kiếm không được một phân tiền, ta thấy đầu óc của lão giống như bị lừa đá cho ngu vậy!"

Chỗ Sở Phù Ngọc và những lưu dân chen chúc ở thậm chí không rộng bằng một cái miếu đổ nát.

Trưởng thôn vẫn hút thuốc, không nói thêm gì: "Ngày mốt đi... Ta gọi một nhóm người chủ sự tới nói chuyện.”

……

Sở Phù Ngọc hái vài cây dương xỉ và cạo bỏ một ít bùn đóng cứng.

Ngôi nhà đơn sơ bốc mùi chua chát, trải thảm rơm cũ kỹ, khắp nơi toàn là người gầy gò nằm la liệt.

Bọn họ ngồi ở ngưỡng cửa ăn một chút lương thực, im lặng không nói gì.

Sở Phù Ngọc nhai nửa miếng bánh bao thô ráp, lại theo thói quen bắt đầu suy nghĩ.

Tuy y hiểu rõ một phần nội dung cốt truyện, nhưng y không thể đặt cược hết toàn bộ vào một người xa lạ.

Về phần Nguyễn Niên, y đã có một chút quan hệ, sự giúp đỡ này không thể bỏ được. còn về phần Dung Cận kia, y định tốt nhất là đến trung ương làm việc, chờ tiết kiệm được tiền, ổn định lại rồi tính tiếp.

Bất cứ nơi nào cũng có người ác và người lương thiện. Nếu như không ở thôn Thanh Khê được nữa, đến lúc đó y sẽ lên thị trấn định cư, nhất định phải tìm chút tay nghề bên người.

“Ô Ô, ngươi nói xem lúc ấy ta có phải nên nói mình là ca nhi hay không…”

Ô Ô là cái tên thân mật mà Nguyễn Niên gọi y.

Suy nghĩ bị gián đoạn.

Sở Phù Ngọc nghiêng qua nhìn hắn.

Lúc đầu Nguyễn Niên còn muốn vứt bỏ mấy thứ này, hắn thật sự sợ chỉ điểm sau lưng người khác và ánh mắt ngu xuẩn của con trai trưởng thôn, là Sở Phù Ngọc chỉ vào quả dại hắn hái được, bảo hắn hiểu được mình bị hạn chế.

Hắn chia phần được Vương thị thưởng thêm cho mình cho những người sắp không chịu nổi, coi như là làm phước một chút.

Nguyễn Niên tốt bụng, dễ tin tưởng người khác.

Sở Phù Ngọc muốn bảo hắn cẩn thận một chút, nhưng y lại không làm theo, chỉ gật gật đầu.

“Được, ta nhớ rõ rồi.” Nguyễn Niên nhìn tơ máu trên tay y đông lại, thở dài: “Ô Ô, ngươi chịu đau giỏi ghê ấy, đau cũng cũng không rên, à mà quên, quên là ngươi không nói được.”

Mà vết thương trên tay.

Y không ngại đau, dù có sợ đau cũng vô dụng thôi.