Chương 41

Nhưng Ảnh Thanh cũng không dám hỏi, có điều suy nghĩ một chút thấy cũng phải, trước khi mắt chủ tử xảy ra vấn đề chưa từng gặp Ngũ hoàng tử được mấy lần, vốn đã không có ấn tượng gì, bây giờ lại qua mấy năm, càng không nhớ được cũng không phải là không thể.

Hắn ta lại khác, hắn ta đi theo chủ tử lâu như vậy, mặc dù ba năm qua chủ tử không nhìn thấy hắn ta, ấn tượng mơ hồ thì cứ mơ hồ, nhưng có thể vẫn nhớ được, không chừng bây giờ chủ tử vẫn còn nhớ rõ hắn ta ấy chứ.

Nghĩ như vậy, trong lòng Ảnh Thanh thoải mái hơn nhiều, lại trộm nhìn Ngũ hoàng tử và chủ tử lần nữa.

Mười ngón tay của chủ tử thon dài trắng nõn, mấy năm nay mắt không thấy đường, y cũng không đi ra ngoài nhiều, màu da càng trắng hơn, có điều không hề ngừng luyện công, cho nên thân hình cao lớn vững chắc, cao hơn Ngũ hoàng tử nửa cái đầu, lúc này y đang rũ mắt, ngón tay như ngọc sờ tới sờ lui trên khuôn mặt đen thui của Ngũ hoàng tử, có một loại cảm giác đả kích cực nặng.

Đây còn chưa tính là gì, Ảnh Thanh mới vừa bị một màn xấu đẹp này đánh cho tan tác, đã nghe được chủ tử nhà mình rốt cuộc cũng mở miệng: “Hình dáng của Vương gia không tệ, da thịt trơn nhẵn, cảm giác rất tốt, ngày sau đừng coi nhẹ mình nữa, ta có thể sờ được đây là khuôn mặt cực tốt rồi.”

Tạ Ngạn Phỉ vốn muốn dỗ dành, để mặc Bùi thế tử tùy tiện sờ, nhưng mà Thế tử à, ngươi sờ thì cứ sờ thôi, đôi mắt không tốt không sao, nhưng làm sao tay cũng không tốt nữa vậy?

Cảm giác rất tốt? Hắn thừa nhận, nhưng mà khuôn mặt cực tốt? Làm sao Thế tử biết được? Chẳng lẽ ngươi còn biết sờ xương sao?

Tạ Ngạn Phỉ căn bản không tin, cảm thấy chắc Bùi thế tử sợ trong lòng hắn khó chịu nên mới an ủi hắn, càng cảm động, lúc này quả nhiên Thế tử đang có tấm lòng lương thiện, không nỡ để người khác tự ti khổ sở.

Tạ Ngạn Phỉ không đành lòng để sự trấn an của Bùi thế tử vô ích, ha ha ha cười đáp: “Đương nhiên, dáng dấp Bổn vương đúng là không tệ.” Cho nên sau này Thế tử cũng không cần khen trái lương tâm nữa đâu, ngươi nhìn một chút đi, Bổn vương rất tự tin.

Ảnh Thanh ở một bên suýt nữa mềm chân trực tiếp quỳ xuống, hắn trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm khuôn mặt đầy nốt đen của Ngũ hoàng tử, nếu mà đen hết thì cũng miễn cưỡng nhìn được, nhưng cố tình Vương gia lại mập mạp, cho nên màu da cũng coi như trắng trẻo, khiến một nốt đen đằng đông một nốt đen đằng tây làm cả khuôn mặt như tờ giấy trắng bị vẩy mực lên, còn không đồng đều nữa.

Nhưng khuôn mặt như vậy, chủ tử lại nói… là khuôn mặt cực tốt?

Chủ tử à, mặc dù mắt mình mù, nhưng lòng mình không thể mù đâu.

Tạ Ngạn Phỉ vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy bộ dáng kia của Ảnh Thanh, híp mắt nhìn sang: “Ảnh Thanh à, nếu đã tìm được kiệu rồi, còn không chớp thời cơ lúc không có người, giấu vị huynh đệ này vào đi chứ?”

Ảnh Thanh bị Tạ Ngạn Phỉ liếc mắt nhìn, lập tức cúi đầu, sợ bị nhìn ra suy nghĩ trong lòng, vội vàng ôm lấy người kia, trước tiên mở ra một khe cửa, chắc chắn không có ai mới giấu người đi, khi trở về thì bọn Tạ Ngạn Phỉ đã chuẩn bị xong xuôi rồi.

Sau khi Tạ Ngạn Phỉ đi ra ngoài, muốn chọn một cỗ kiệu để giấu người, lại bị Bùi Hoằng ngăn cản: “Vương gia, hay là để cho hắn ta nấp trong kiệu của ta, hai người các ngươi sợ là không giấu được.” Y nói thản nhiên, trong ánh mắt lại không có ý gì khác, chẳng qua chỉ đang trần thuật sự thật, Tạ Ngạn Phỉ cúi đầu dòm thân thể mình, suy nghĩ một chút thấy cũng phải, nếu thật sự ngồi chung kiệu với nam chính, sợ là cũng phải thịt sát thịt.

Tạ Ngạn Phỉ cũng không ra vẻ nữa, ừ một tiếng, nhường cỗ kiệu đi đầu cho Bùi Hoằng, hắn thì ngồi ở cái khác.

Sau khi xong xuôi, Ảnh Thanh đi gọi kiệu phu vào, đưa hai cỗ kiệu ra ngoài.

Phòng khách của nam quyến và nữ quyến ở hai viện đối diện nhau, vừa mới đưa kiệu ra ngoài cổng vòm, đúng lúc gặp được phu nhân Trấn Quốc Công thông báo phải trở về trước.

Tâm tình Vũ thị không tốt lắm, vốn tin tức truyền ra ngoài nói là có thể để cho Vương gia rời khỏi Trấn Quốc Công phủ, nhưng không nghĩ tới lại xui xẻo gặp phải loại chuyện này, bà ta vốn không muốn tiếp tục đợi ở chùa Khúc Phong nữa, nhưng Vương gia khiến bà ta chỉ có thể ở lại.

Vào lúc này nhìn thấy hai cỗ kiệu đi tới, ánh mắt bà ta sáng lên, coi như Vương gia cũng có chút lòng.

Bà ta đứng ở đó chờ kiệu dừng lại, kết quả kiệu đi ngang qua bà ta thì vòng qua trước, cứ thế đi tiếp, bà ta thì thấy Ngũ hoàng tử cười: “Phu nhân à, Bổn vương mệt mỏi liền tìm hai cỗ kiệu, mắt Thế tử không tốt nên cho y cái đầu, phu nhân sẽ không suy nghĩ nhiều chứ?”

Vũ thị miễn cưỡng cười một tiếng: “Đương nhiên là không rồi.”

Tạ Ngạn Phỉ nhìn bà ta một cái thật sâu, nụ cười càng lớn hơn: “Phu nhân thật là một người phúc hậu.” Dứt lời, không khách khí thả rèm xuống, trực tiếp cho người đi.

Vũ thị giận đến đau cả ngực, nhưng bà ta làm gì được Vương gia chứ?

Nhưng nào có chuyện con riêng ngồi kiệu để mẹ kế đi bộ?

Nhưng từ đầu tới cuối Thế tử đều không lộ mặt, mà là Húc vương ra mặt, bà ta có thể chỉ trích Húc vương sao?

Tâm trạng Tạ Ngạn Phỉ cực tốt, không phải Vũ thị này thích chơi đa dạng sau lưng nhưng trên mặt hiền huệ sao, vậy cứ tiếp tục giả bộ hiền huệ đi.

Cỗ kiệu thuận lợi ra khỏi cổng, cứ như vậy đi xuống núi, cuối cùng ở dưới sự yêu cầu của Tạ Ngạn Phỉ, trực tiếp được đưa lên xe ngựa, để Thế tử mắt không tốt không cần xuống kiệu lên xe ngựa lần nữa, cũng mượn cớ này để chuyển nam chính vào trong xe.

Bọn họ không đợi Vũ thị mà cứ đi trước, đến khi đám người Vũ thị đi ra, nào còn có bóng người bọn họ?

Vũ thị ở đây có tức thế nào nữa cũng vô ích, Tạ Ngạn Phỉ đưa nam chính về thẳng Trấn Quốc Công phủ, xe ngựa không dừng mà trực tiếp đi vào Thanh Trúc Uyển, đến Thanh Trúc Uyển đổi thành Ảnh Thanh đánh xe, cho nên cuối cùng hoàn toàn không lo lắng nam chính sẽ bị phát hiện.

Đoạn đường này nam chính còn chưa tỉnh, được Ảnh Thanh tạm thời sắp xếp bôi thuốc lần nữa.

Cứ lăn lộn như vậy đến bữa tối, cả ngày nay Tạ Ngạn Phỉ khá mệt mỏi, rất nhanh liền đi nghỉ ngơi.

Mà Bùi Hoằng ở phòng bên cạnh, sau khi Tạ Ngạn Phỉ ngủ say, y lặng yên không một tiếng động ra khỏi phòng, đến lầu các ở tiền viện.

Trên đỉnh lầu, Ảnh Thanh đã sớm đứng ở đó, chờ Bùi Hoằng tới thì bẩm báo chuyện hắn ta thăm dò lúc trước ra: “Chủ tử, cô nương mà Đoạn thị dùng để hãm hại ngài chưa tới kinh thành đã mượn cớ chạy mất, vì không để bứt dây động rừng nên cũng không giữ lại, mà phái người theo đuôi, lại phát hiện nàng ta trở về nhà Đoạn thị. Tám người kia thì không hề trốn, đi theo đến Hình bộ một chuyến, “người bị hại” đã chạy, không có nhân chứng, bọn họ không có hiềm nghi, trong tay còn có văn thư thân phận, đã không thành vấn đề rồi. Chẳng qua là sau khi bọn họ rời thì trở về chùa Khúc Phong lần nữa, tiếp xúc cùng hai người canh giữ bên ngoài chùa Khúc Phong, thân thủ của bọn họ không tệ, ảnh vệ không dám đến quá gần, mơ hồ lại nghe được hai từ rất bất ngờ.”

Vẻ mặt Bùi Hoằng có chút lạnh nhạt: “Từ gì?”

Ảnh Thanh nói: “Một là Đại Ngu, một là… Điện hạ.”

Bùi Hoằng híp mắt, ánh mắt ác liệt: “Chắc chắn không nghe lầm chứ?”

Ảnh Thanh gật đầu: “Hai chữ này nghe rất rõ, những thứ khác ngược lại không nghe rõ được, nhưng chắc chắn người bọn họ tìm là người chúng ta đưa về. Chủ tử, rốt cuộc người này có thân phận gì? Hắn ta có nội lực, sau lưng cũng có vết thương cũ, nhưng lại sống trong nhung lụa, hàng năm cầm kiếm.” Có thể sống đến da dẻ mịn màng thì không thể giống đám nam nhân cục mịch như đám ảnh vệ bọn họ được, hơn nữa những người đó còn nói hai chữ kia, Ảnh Thanh đã có một suy đoán mơ hồ.

Bùi Hoằng nhìn về một nơi, ánh mắt càng thêm đen trầm: “Nghe nói một hai tháng trước Tứ hoàng tử của Đại Ngu thắng trận trở về, trên đường xảy ra chuyện, đến nay không rõ tung tích, ngươi đoán xem, người mà chúng ta mang về, có mấy phần là Tứ hoàng tử của Đại Ngu?”

Ảnh Thanh: “…Ít nhất năm phần.”

Nhưng vấn đề là, Ngũ hoàng tử cứu người này là biết được thân phận của hắn ta, hay là thật sự chỉ vô tình gặp được?

Nếu như là vế sau còn tốt, nhưng nếu như… là cái trước thì sao?

Lúc ấy Ngũ hoàng tử vốn không có ý định đi, nhưng vừa nghe nói đến chùa Khúc Phong liền đi ngay.

Có điều sao Ngũ hoàng tử lại biết trước được? Thậm chí ngay cả những người đuổi gϊếŧ kia cũng không biết.

Bùi Hoằng yên lặng hồi lâu mà không lên tiếng, Ảnh Thanh không nghĩ ra, y cũng không nghĩ ra, nhưng Ngũ hoàng tử lại cho y cảm giác…

Cuối cùng Bùi Hoằng khoát tay chặn lại: “Đi thăm dò. Thủ tiêu mấy dấu vết của người này đi, đừng để cho mấy người kia tìm được. Còn nữa, tiết lộ tin tức của Đoạn thị cho những người đó.”

Ảnh Thanh gật đầu: “Vâng, thuộc hạ sẽ đi làm ngay.”

Hắn ta nói xong vẫn còn chần chờ một chút, muốn nhắc lại chuyện của Ngũ hoàng tử, nhưng rốt cuộc cũng không xác định được chuyện này, có lẽ là bọn họ suy nghĩ nhiều, làm sao vị Hoàng tử kia của Đại Ngu có thể lưu lạc đến Đại Tạ của bọn họ chứ.

Ảnh Thanh rất nhanh đã rời đi, Bùi Hoằng lại không đi, y ngồi ở trước bàn, khung cửa sổ ở đỉnh lầu các mở toang ra, gió ban đêm có chút lạnh, nhưng lại có thể làm y càng thêm thanh tỉnh.

Rõ ràng lý trí bảo y hẳn phải hoài nghi Ngũ hoàng tử, dẫu sao chỗ không đúng trên người Ngũ hoàng tử quá nhiều.

Nhưng điều này vừa hiện ra, cuối cùng vẫn bị y nuốt xuống, y không nhịn được giật giật ngón tay, trong đầu thoáng qua tình cảnh ban ngày, từ lời đối phương hỏi thăm y, y có thể nghe ra Ngũ hoàng tử đang thử thăm dò cái gì đó, nhưng dã tâm hoặc cái gì khác của y, có thật sự quan trọng với Ngũ hoàng tử không?

Y không nhịn được siết chặt tay, cảm xúc trên mặt Ngũ hoàng tử vẫn còn dồi dào ở trong đầu, lúc đó đúng là y muốn xác định hình dáng Ngũ hoàng tử một chút thật.

Bình thường Ảnh Thanh kể lể nhiều như vậy, y rất muốn biết.

Nhưng sau khi chạm vào, lúc ấy Ngũ hoàng tử không sợ chút nào, thậm chí hoàn toàn tín nhiệm y, da thịt gần kề có thể cảm nhận được phản ứng trực quan nhất của đối phương, khi đó Ngũ hoàng tử cũng không hề tránh né, thậm chí còn rất thản nhiên.

Thật ra thì y càng không hiểu, tại sao Ngũ hoàng tử lại tin y?

Dẫu sao gần đây bọn họ mới bắt đầu tiếp xúc thật sự, vậy mà sự lệ thuộc của Ngũ hoàng tử với y cứ như trời sinh, điều này khiến y cũng cảm giác được, càng ngày càng thân thiết, cũng càng tín nhiệm Ngũ hoàng tử hơn.

Y biết việc này không tốt, nhưng y không khống chế được.

Bùi Hoằng sau nửa đêm mới trở về, trước khi y đi đã dùng tơ lụa gói kỹ đồ gỗ đã khắc xong, lúc này mới rời đi.

Ngày hôm sau, khi Tạ Ngạn Phỉ tỉnh lại, hắn đã ngủ một giấc rất thoải mái, duỗi người đứng lên.

Rửa mặt xong mở cửa, phát hiện đã không có người nào.

Hắn gọi một tiếng, hẳn là đi tiền viện hết rồi, Tạ Ngạn Phỉ nghĩ không biết nam chính đã tỉnh chưa, liền chuyển chân đi đến phòng bên cạnh, trước tiên gõ một cái, bên trong không có động tĩnh gì, hắn dứt khoát đẩy cửa ra, kết quả mới vừa đẩy ra, bóng đen trước mắt đã loáng một cái, hắn bị người ta bóp cổ.

Tạ Ngạn Phỉ: “…” Nam chính, ân đền oán trả chính là ngươi đó!

Bùi Hoằng tỉnh sớm nên đã đi tiền viện trước rồi, y đoán chừng Tạ Ngạn Phỉ đã tỉnh lại, liền dẫn Ảnh Thanh trở về, còn chuẩn bị một ít thức ăn.

Kết quả vừa bước vào liền nhìn thấy một màn này, Ảnh Thanh biến sắc mặt, đặt mâm trên bàn đá gần đó, bay vυ"t qua, một chưởng đá Ngu Lan Trăn ra.

Mặc dù Ngu Lan Trăn bị thương, nhưng rốt cuộc thân thủ không tệ, cảnh giác lùi đi, đồng thời kéo Tạ Ngạn Phỉ tránh khỏi động tác của Ảnh Thanh.

Bùi Hoằng vốn không nhìn thấy, nhưng nghe động tác vừa rồi của Ảnh Thanh, y cũng đã biết là cái gì, sắc mặt trầm xuống.

Tạ Ngạn Phỉ không nghĩ tới nam chính nói ra tay liền ra tay, hắn tối sầm mặt, không khách khí mắng ra tiếng: “Ngươi có cần thể diện không? Bổn vương có ý tốt cứu ngươi, ngươi lại đối xử với Bổn vương như vậy?”

Ngu Lan Trăn nghe vậy thì dừng động tác một lát, hắn ta vừa tỉnh lại, thấy một nơi xa lạ, còn tưởng rằng bị những người đó bắt được, lúc này nghe vậy thì cúi đầu nhìn, cảm thấy cơ thể to khỏe này hơi quen, giống như dã thú hắn ta nhìn thấy một giây cuối cùng trước khi hôn mê.

Tạ Ngạn vẫn luôn nhìn nam chính, cứ thế nhìn ra được suy nghĩ của hắn ta từ trong ánh mắt: “…”