Chương 13

Tuy Cảnh Nhiên không phải đi làm nhưng Tạ Hành lại là người bận rộn, chưa đến tám giờ mà hắn đã đứng dậy chuẩn bị đến công ty rồi.

Cảnh Nhiên vội vàng nhét hết bánh mì vào miệng, dùng khăn giấy lau tay, tung ta tung tang chạy đến bên cạnh Tạ Hành, thuận tiện rút cà vạt ra khỏi tay hắn, nhỏ giọng nói: “Để em thắt cho anh nha.”

Cậu đang chuẩn bị áp dụng chính sách dụ dỗ.

Tạ Hành cau mày: “Mới sáng sớm thì đừng có nổi điên.”

“Chuyện này thì sao có nói là nổi điên được?” Cảnh Nhiên nghiêm túc sửa lại: “Vợ thắt cà vạt cho chồng là chuyện rất bình thường mà.”

Tạ Hành còn muốn nói thêm điều gì, nhưng Cảnh Nhiên đã dùng tay nắm cà vạt kéo Tạ Hành cúi xuống.

Tạ Hành suýt nữa bị siết chết: "...."

Đang lúc hắn sắp tức giận thì đã nhìn thấy những ngón tay trắng trẻo linh hoạt của Cảnh Nhiên luồn qua luồn lại, thắt xong cà vạt trong nháy mắt.

Sau đó cậu đẩy nó lên, thuận tay vỗ vỗ vào cơ ngực rắn chắc của hắn, câu từ sâu xa bảo: “Rắn chắc lắm đó nha.”

“…” Tạ Hành quay đầu nhìn vào gương, cà vạt của hắn được thắt rất đẹp và gọn gàng, khó có thể nhận ra là do chính tay Cảnh Nhiên làm.

“Thuần thục quá nhỉ.” Tạ Hành nhướng mày, ý vị không rõ hỏi: “Cậu đã thắt cà vạt cho bao nhiêu người rồi?”

Cảnh Nhiên nghĩ nghĩ: “Đương nhiên chỉ có mình em rồi.”

Cậu là một nhân viên nghiêm túc làm việc suốt ba năm trời, nhắm mắt cũng có thể thắt được chiếc cà vạt kiểu bình thường này nữa là.

Thấy vẻ mặt Tạ Hành không tin, Cảnh Nhiên hiểu ý cười cười, ngượng ngùng nói: "Trước khi kết hôn với anh, mỗi ngày em đều chăm chỉ luyện tập thắt cà vạt, em khổ luyện suốt mười tám năm mới thành thạo. Bây giờ cuối cùng em cũng được giúp anh thắt cà vạt, em vui đến phát khóc luôn rồi, có chết cũng không hối tiếc…”

“....”

Tạ Hành lười nghe Cảnh Nhiên nói phét.

Cảnh Nhiên chân thành nhìn hắn: “Đi nhanh đi, không cần nhớ em đâu, em nhất định sẽ ở nhà tắm rửa sạch sẽ thơm tho đợi anh về.”

Tạ Hành rời đi không thèm ngoảnh lại.

Nhìn Tạ Hành lên xe sang đi làm, Cảnh Nhiên giơ tay hô to “Giải phóng!” sau đó đi bộ vòng quanh sân.

Sau khi Cảnh Nhiên thăm dò rõ ràng về cấu tạo của ngôi biệt thự thì đúng lúc tiếng chuông điện thoại của cậu chợt reo lên.

Cảnh Nhiên ngơ ngác một lúc mới nhớ ra đây là nhạc chuông điện thoại di động hiện tại của mình.

Lúc mới tìm thấy điện thoại, cậu đã xem qua danh sách liên lạc của nguyên thân ngoài ba mẹ, còn có một số thân thích, nhưng dựa theo nhật ký cuộc gọi, cậu ta rất ít liên lạc với những người khác.

Cậu nhìn xuống thì thấy ghi chú: Tô Nguyễn.

Theo định luận thứ nhất của tiểu thuyết, ngoại trừ nhân vật chính, những người tên Tô tên Nguyễn thường đóng vai trò làm mũi tên xanh gây rối.

Cảnh Nhiên nhấn nút trả lời, một giọng nam hơi điệu truyền đến từ đầu bên kia.

"Cảnh Nhiên, cậu ở nhà họ Tạ thế nào rồi?"

“Cũng không tệ.” Cảnh Nhiên nói: “Cậu tìm tôi có chuyện gì à?”

Tô Nguyễn nói: “Đã lâu cậu không ra ngoài chơi rồi, tôi nhớ cậu thôi.”