Chương 14

Cảnh Nhiên âm thầm ghi nhớ giọng điệu nũng nịu này trong đầu để sau này còn học tập cho tốt.

Thấy cậu không lên tiếng, Tô Nguyễn lại bổ sung thêm: “Tối nay cậu có đến bữa tiệc bể bơi không?”

Đôi mắt Cảnh Nhiên xoay tròn: “Ở đâu?”

Tô Nguyễn gửi cho cậu một địa chỉ.

Sau khi cúp điện thoại, Cảnh Nhiên đè đè trái tim nhỏ đang đập bịch bịch của mình, nhìn địa chỉ Tô Nguyễn gửi.

Cậu nhớ rõ chỗ này, nói đúng hơn là, cậu đã nhớ rõ nơi này khi đọc tiểu thuyết rồi.

Bởi vì đây là nơi lần đầu tiên Cảnh Nhiên bị bia đỡ đạn vả mặt, cũng chính vì bởi vì lần này, hành trình bị ngược của Cảnh Nhiên chính thức bắt đầu.

Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện như vậy, nghĩ lại còn thấy có chút hưng phấn nữa!

Dì Tưởng đã chuẩn bị bữa ăn xong xuôi, nhìn thấy Cảnh Nhiên chạy lên lầu, vội vàng hỏi: "Thiếu gia, đã đến giờ ăn cơm rồi, cậu lên lầu làm gì vậy?"

Cảnh Nhiên không quay đầu lại, nói: “Chuẩn bị áo giáp ___”

Dì Tưởng: "... Hả?"

Ăn cơm mà còn phải mặc áo giáp à?

Mặc dù nhà họ Cảnh đã phá sản ở đầu truyện nhưng trước đây khi gia đình họ vẫn thuộc dạng giàu có, mua quần áo cũng luôn là hàng tốt nhất.

Nhưng trong tiểu thuyết, vì nhà họ Cảnh đã phá sản từ lâu nên những kiểu dáng lễ phục họ mua trước đây đều đã lỗi thời.

Tạ Hành từng tặng một đống quần áo làm quà trước hôn lễ, dưới sự chỉ dẫn của ông cụ, ý định ban đầu là nếu gả vào nhà họ Tạ thì không nên mặc quần áo quá tồi tàn.

Nhưng mà nguyên nhân thì thà mặc quần áo lỗi thời còn hơn mặc đồ Tạ Hành đưa cho mình lúc đầu. Chắc hẳn do vậy nên mới bị những người trong bữa tiệc nắm lấy cơ hội rồi hung hăng cười nhạo giễu cợt một trận.

Chẳng qua Cảnh Nhiên hiện tại cũng không có chấp niệm gì với đống đồ này nên cậu vui vẻ tìm trong đóng đồ Tạ Hành đưa, tìm ra một bộ có kiểu dáng đẹp nhất, sau đó mới hài lòng đi xuống lầu ăn cơm.

Chờ tới buổi tối, Cảnh Nhiên lên xe đi đến địa chỉ Tô Nguyễn đã cho.

Tiệc bể bơi được tổ chức ở tầng cao nhất, bởi vì lối vào tương đối bí mật nên khi Cảnh Nhiên đến cũng không có nhiều người phát hiện, cậu kiễng chân lên nhìn nhưng tạm thời không tìm thấy Tạ Hành.

Theo cốt truyện của nguyên tác, nhân vật chính công và Tạ Hành có mối quan hệ rất tốt. Thiết lập nhân vật của vai chính công là một tay chơi đàn đúm cho nên y thích đến những bữa tiệc kiểu này, vì vậy y cũng lôi Tạ Hành đi cùng.

Cảnh Nhiên bước về phía trước, một giọng nói rất đặc trưng gọi tên cậu vang lên.

"Cảnh Nhiên."

Cảnh Nhiên quay người lại, người gọi cậu chính là Tô Nguyễn.

Tiếng gọi này của Tô Nguyễn gần như đã tập trung mọi sự chú ý của mọi người vào cậu, cậu ta chậm rãi bước tới, nhẹ nhàng hỏi: "Tới rồi à? Tới rồi mà sao không nói cho tôi biết một tiếng? Có điều bộ trang phục của cậu..."

Cậu ta dừng một chút, đột nhiên cau mày, hôm nay Cảnh Nhiên mặc một bộ vest nhỏ màu trắng, đường may cực kỳ mượt mà, khi bật đèn lên, những đường nét tối màu xa hoa lập tức hiện rõ, toát ra vẻ sang trọng khiêm tốn, nhìn là biết đồ đặt làm cao cấp, khiến người ta không thể soi mói được gì.