“Là do hạ nhân trong phủ có chỗ nào không chu toàn sao?” Nghe vậy Sở Hiết lập tức chuyển ánh mắt nhìn sang Giang Yến Trì, trong mắt còn chứa ý xin lỗi, “Trùng hợp hôm nay ta có việc ra ngoài một chuyến, không thể kịp thời nghênh đón hai vị khách quý, thật sự là lỗi của Sở mỗ.”
Giang Yến Trì lập tức bị mẫu thân hắn trừng mắt một cái.
Đoạn Sắt gấp đến độ lỗ tai cũng đỏ lên, trừng mắt con mình xong bà lập tức xua tay giải thích: “Không, vô cùng chu đáo, cực kỳ chu đáo, không thể chu đáo hơn nữa. Tiểu hài tử không hiểu chuyện, Sở đại nhân đừng để trong lòng.”
Lại lén đưa tay ra phía sau, kéo lấy áo Giang Yến Trì hai cái.
“Vậy thì tốt.” Sở Hiết nói, “Cơm trưa đã sắp xong rồi, nếu hai vị không chê, vậy Sở mỗ xin mời hai vị ra sảnh trước, ta đi trước thay y phục, lát nữa gặp.”
Đoạn Sắt nhìn người trước mắt ăn nói thong thả ung dung, giơ tay nhấc chân tự mang theo quý khí khó giấu.
Không nhịn được sinh ra kính trọng từ nội tâm.
Vừa đợi người kia rời khỏi, Đoạn Sắt lập tức quay đầu lại trừng mắt, tức giận nhìn nhi tử: “A Dư, sao lại nói năng tuỳ tiện như thế? Người ta là ân nhân của mình đó.”
Giang Yến Trì không than một tiếng.
Chỉ thông qua cửa sổ mà nhìn theo thân ảnh xa dần của vị đại nhân kia.
Sở Hiết người này, rất kỳ lạ.
Giang Yến Trì tại lãnh cung đã sớm tìm hiểu người này. Y không có bối cảnh hùng hậu thân phận hiền hách, không thuộc tam đại Quốc công phủ quyền quý, không phải là con cháu của quan lại tam tỉnh, lục bộ trong tay nắm thực quyền, cũng không có chút quan hệ nào với hầu tước thế gia.
Không có chỗ dựa, không có thực quyền, tay không binh mã.
Ngay từ ban đầu, chỉ là một thái giám non nớt, là nô tài bị vạn người dẫm đạp.
Sáu năm trước nhờ cơ trí lanh lợi mà được vào phủ Việt Quốc công làm thư đồng cho thế tử, sau đó thành đại thái giám trước mặt thái hậu, về sau lại lên làm chưởng ấn thái giám cho phụ hoàng khoảng ba năm trước đây.
Nhìn bóng dáng người kia dần biến mất chỗ bóng râm. Giang Yến Trì thu hồi tầm mắt.
Người này, tuyệt đối không đơn giản.
***
Sở Hiết trở lại phòng, trên mặt lập tức xuất hiện thần sắc không kiên nhẫn, vội vã gọi người đem tới mấy chậu nước. Thả bàn tay dính máu vào thau đồng mà lau.
Hết chậu nước này đến chậu nước khác.
Tôi tớ đều không đoán được y đang nghĩ gì, chỉ biết làm theo lệnh, không ngừng đem nước vào.
Rửa đi rửa lại một lúc lâu, lau cọ đến mức đầu ngón tay đỏ bừng mới tạm thoả mãn, xem như sạch sẽ.
Lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Mẹ nó, lại vào Chiêu Ngục thì ta chính là chó, là chó!” Sở Hiết mắng thầm trong lòng, nhịn xuống xúc động muốn đá lăn chậu nước.
Cho người ra ngoài, đặt mông lên giường, gác chân lên gối đầu, đầu gối lên cánh tay.
Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nghĩ không thông. Lại mở hệ thống phế vật kia ra.
“Mày nói xem, Đoạn Sắt và Giang Yến Trì không có tâm nhãn như vậy, sao có thể sống sót trong lãnh cung từng đó năm.” Sở Hiết hỏi trong đầu.
Vừa cho chút tươi cười đã khóc lóc thảm thiết cảm ơn, nếu không phải Sở Hiết cầm kịch bản vai ác không thể không đi theo thúc đẩy cốt truyện, y đã mang hai người kia ra khỏi hoàng thành.
Quá mức không hợp với nơi đây.
“Trước mắt chúng ta chỉ mới cầm được kịch bản của Sở Hiết, vẫn nên giải khóa từng bước một …… Có lẽ càng về sau có thể mở khoá càng nhiều cốt truyện, nhưng …… Cái này không phải trọng điểm, ký chủ, mặc kệ vai chính như thế nào, chúng ta cũng không nên nghĩ nhiều như vậy, chỉ cần theo kịch bản mà làm là được rồi……”
Cũng hợp lý.
Lo nhiều như vậy làm gì, dù sao cũng là người trong sách.
Đi hết cốt truyện, trọng sinh là được rồi.
“Trước mắt độ phù hợp của nhân vật là 100%, từ trước đến giờ anh thật sự là ký chủ có thiên phú nhất tôi từng thấy!” Hệ thống bắt đầu ba hoa khen ngợi, “Kỹ thuật diễn xuất thần!”
“Đương nhiên.”
Sở Hiết cực kỳ đắc ý, nhưng vẫn không quên giữ lại vài phần khiêm tốn, “Chủ yếu là nhân vật này không phức tạp, chỉ có gian tà với biếи ŧɦái……”
Ọc ọc.
Bụng kêu mấy tiếng.
Hầy, giờ nghỉ trưa của tầng lớp lao động luôn ngắn ngủi như thế.
Y sửa sang lại y phục môt chút, nhìn gương nở một nụ cười tao nhã ôn hoà.
Lúc Y đến nhà ăn, Giang Yến Trì và Đoạn Sắt đều đã ngồi vào bàn.
Hai mươi bảy món ăn bày đầy bàn, bay trên bầu trời, chạy trên mặt đất, bơi bên trong nước, chui dưới lòng đất, muốn gì có đó.
Đều là những món mà mười mấy năm nay Đoạn Sắt chưa có cơ hội ăn.
Cũng là những món mà Sở Hiết xuyên tới đây mấy năm đã ăn nhiều đến mức muốn nôn.
Giang Yến Trì không gấp gáp động đũa, cũng âm thầm ngăn đón Đoạn Sắt. Khoé mắt khẽ liếc nhìn tiểu thái giám thử độc, đợi hắn ta thử hết tất cả các món trên bàn, mới khẽ gật đầu với mẫu thân mình.
Nhưng Đoạn Sắt chỉ cảm thấy nhi tử mình lo lắng dư thừa.
Nhân phẩm Sở Hiết cao quý, sao lại cô cớ mà làm ra chuyện hạ độc chứ.
Với cả, đồ ăn quá thơm.
Đoạn Sắt đỏ mắt, mắt thấy bà lại sắp rơi nước mắt, Sở Hiết vội vàng đứng lên tự mình gắp thức ăn cho bà: “Ăn đi nào, đang là lúc vui vẻ, sao phải luôn trưng ra dáng vẻ thương tâm.”
Đoạn Sắt sợ chính mình làm mọi người mất vui, mạnh mẽ nuốt ngược nước mắt vào trong, buồn bã ăn hết hai chén lớn.
Nhưng vẫn nhịn không được, ăn no xong lại muốn khóc.
Ăn quá ngon, đồ ăn cũng có thể thơm như vậy sao.
Ôm chén rơi nước mắt lộp bộp.
“Nương.” Giang Yến Trì phủ tay lên mu bàn tay Đoạn Sắt, vỗ về trấn an bà.
“Nương nương, điện hạ. Cứ luôn ở lì trong nhà dễ tưởng tượng đến chuyện đau khổ, cứ vậy đi, hôm nay và ngày mai ta đều rảnh, một lát ăn cơm trưa xong ta dẫn hai người đi thành Tây Sơn săn thú.” Sở Hiết lại múc cho Đoạn Sắt một chén canh, “Đến lúc đó tranh thủ thả lỏng một chút, lập tức sẽ tạm quên đi chuyện quá khứ.”
Giang Yến Trì ăn không nhiều lắm.
Trẻ con tuổi này lại ăn ít như vậy, không tốt cho quá trình trưởng thành.
Sở Hiết nghĩ chẳng lẽ một bàn đồ ăn này không hợp khẩu vị Giang Yến Trì, hỏi: “Điện hạ không thích ăn những món này sao.”
Suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Điện hạ thích ăn ngọt à.”
Giang Yến Trì còn chưa nói gì, Đoạn Sắt đã lập tức gật đầu: “Đúng vậy, sao Sở đại nhân lại biết.”
Đáy mắt Sở Hiết chất đầy ý cười thân thiết.
“Bệ hạ cũng thích ăn ngọt.”
Đoạn Sắt hơi dừng tay, Giang Yến Trì cũng sửng sốt.
Sở Hiết: “Ngài ấy luôn thích gọi một chén trà vào đêm khuya, điểm tâm cũng cũng không thích ăn món mặn. Có lẽ tiểu điện hạ giống bệ hạ.”
“Bệ hạ ngài ấy……” Đoạn Sắt hơi hơi cuộn ngón tay, “Có khỏe không.”
“Không được khoẻ lắm, hai năm trước bắt đầu có vài triệu chứng bệnh, tám chín tháng trước bỗng nhiên phát bệnh, hiện giờ chỉ có thể nằm trên giường, tỉnh một ngày ngủ năm ngày, thậm chí không xuống nổi giường giường…… Hầy.”
“Hầy……” Đoạn Sắt thở dài một tiếng theo Sở Hiết.
“Chờ mấy hôm nữa bệ hạ khoẻ hơn chút, ta hỏi ngài ấy một chút, xem cả nhà ba người có thể ăn một bữa cơm đoàn viên hay không……”
Đoạn Sắt kinh ngạc, lập tức đứng dậy, động tác mạnh đến mức đẩy ghế ngồi lùi xa tận một thước, phát ra thanh âm chói tai.
“Đừng! Bệ hạ rất ghét ta, ngài tuyệt đối đừng nhắc đến ta trước mặt ngài ấy, cũng đừng nói đến Dư nhi…… Chúng ta cứ như vậy đã rất tốt rồi, có thể ra khỏi lãnh cung đã tốt lắm rồi, không hy vọng xa vời ……”
Giang Yến Trì nghe vậy, chuyển hướng ánh mắt về hướng Sở Hiết.
Lại thấy Sở Hiết vẫn cười nhàn nhạt, không có phản ứng gì. Chỉ im lặng không nói tiếp.
Nửa tháng trước mưa dầm dề. Hôm nay lại may mắn, trời quang vạn dặm không mây.
Cực kỳ thích hợp để đi săn.
Sở Hiết mang theo đôi mẫu tử này đi đến khu vực săn bắn Tây Sơn, sợ bọn họ không biết cưỡi ngựa còn cố ý mời tiên sinh cưỡi ngựa bắn cung đến chờ trước, vốn cho rằng trẻ con tuổi này sẽ hoạt bát hiếu động, cực kỳ hào hứng.
Lại không ngờ tiểu điện hạ là người điềm đạm.
Người hào hứng lại là Đoạn Sắt.
Sải bước phóng lên lưng ngựa, giương cung kéo dây, bách phát bách trúng. Dưới ánh mặt trời, Đoạn Sắt tươi cười sáng lạn, từ phía xã vẫy vây cung nặng mười mấy cân với bọn họ: “Ta vào rừng trước đây!
Sở Hiết sửng sốt.
Nhìn bóng dáng nhất kỵ tuyệt trần kia, đó là tốc độ mà tiên sinh cưỡi ngựa bắn cung cũng đuổi không kịp.
Quả thật có thể trực tiếp lên chiến trường.
“Không ngờ nương nương cưỡi ngựa bắn cung tốt như vậy ……”
“Tài cưỡi ngựa bắn cung của nương, là do ông của ta cầm tay dạy…… lúc Nguyệt Thị còn chưa diệt tộc.” Giang Yến Trì nói.
“Điện hạ biết cưỡi ngựa bắn cung không.”
“Sẽ không.” Giang Yến Trì nhìn về phía Sở Hiết, như thể có chút thẹn thùng, “Ta lớn lên ở lãnh cung, cũng không học được cái gì.”
Sở Hiết đặt tay lên bả vai Giang Yến Trì, hơi hơi cong người, kê sát vào nhìn thẳng vào đôi mắt hắn: “Đó không phải lỗi của điện hạ. Yên tâm, sau này ta sẽ tìm tiên sinh tốt nhất cho điện hạ, điện hạ còn nhỏ tuổi, bây giờ bắt đầu vẫn chưa muộn. Đọc sách viết chữ, cưỡi ngựa bắn tên, nhất định đều có thể từ từ học. “
Thấy hắn cúi đầu nhìn cục đá dưới chân, không đáp lại, y bèn đổi cái đề tài: “Tên tự của điện hạ, là một chữ Dư sao. Ta nghe nương nương gọi điện hạ như vậy.”
“Phong Dư, Phong trong ‘phong ngôn phong ngữ’*, Dư trong ‘dư thủ dư cầu’*. Là mẹ đặt cho ta.”
*Phong ngôn phong ngữ:风言风语 (Lời đồn vô căn cứ)
*Dư thủ dư cầu:予取予求 (Ta cần ta cứ lấy)
Giọng Giang Yến Trì nhỏ như tiếng muỗi kêu.
Sở Hiết cười cười: “Điện hạ cần phải đọc thêm sách. Tên tự của ngài không phải giải thích như vậy đâu. Cái gọi là Phong Dư, chính là Phong trong ‘văn phong phá đảm’*, Dư trong ‘sinh sát dư đoạt’*.”
*Văn phong phá đảm:闻风破胆 (Vượt gió rẽ sóng)
*Sinh sát dư đoạt:生杀予夺 (Mặc sức hoành hành)
Giang Yến Trì ngước mắt nhìn trước ngó sau, như thể có chút khó hiểu.
Nhưng Sở Hiết cũng không nói sâu hơn, vẫy tay sai người dắt tới một con ngựa ngoan ngoãn, nói: “Điện hạ hay là ngài cứ thử xem?”
Giang Yến Trì dưới sự hướng dẫn của tiên sinh, thất tha thất thểu, lung lay sắp đổ.
Sở Hiết lập tức cho thêm vài người đi theo canh chừng, sợ hắn bỗng dưng ngã khỏi ngựa.
Giang Yến Trì rất có thiên phú, chỉ trong chốc lát đã có thể tự mình kéo dây cương đi chậm rãi.
Nhìn lại hỏi Sở Hiết: “Sở đại nhân không cưỡi sao.”
Y cưỡi ngựa.
Sở Hiết cười nhạo trong lòng một tiếng, với thân thể này của y, đừng thẳng tay huỷ luôn bốn năm ít ỏi mà y còn có thể sống, leo lên ngựa một cái là trực tiếp chết luôn.
Khiến cho tuổi thọ vốn không dài của y hoạ vô đơn chí.
Y chỉ mỉm cười lắc đầu: “Ta không thích cưỡi ngựa bắn tên, cũng hoàn toàn không am hiểu giương đao múa kiếm.”
Giang Yến Trì hiếm thấy mà truy hỏi: “Vì sao thế?”
“Chỉ là, ta không yêu thích những việc đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ. Ta chỉ thích ngồi xuống nói đạo lý, không thích vũ lực.”
Đoạn Sắt cưỡi ngựa rong ruổi từ xa mà đến, chỉ thấy nàng một tay kéo dây cương, trong tay xách theo vài con thỏ, đằng sau còn cột lấy một con heo nhỏ.
Xuân phong mãn diện, anh tư táp sảng.*
*春风满面, 英姿飒爽: Mặt mày rạng rỡ, tư thế oai hùng.
Thật sự rất giỏi.
Giang Yến Trì nhìn Sở Hiết sửa sửa cổ tay áo, ánh mắt y như thể vô tình mà dừng lại trên người hắn.
“Điện hạ cũng có thể đi bắn cung thử.”
Cơ thể người nọ truyền tới mùi huân hương bách lan, có chút nồng. Đến gần một chút lại phát hiện có một mùi hương đắng đắng lẫn trong đó.
Đắng đắng.
Khứu giác Giang Yến Trì cực kỳ nhạy bén, lần đầu tiên nhìn thấy Sở Hiết đã mơ hồ phát hiện.
Là mùi dược thảo.
Y dùng huân hương nồng đậm che đậy mùi thảo dược trên người sao.