Chương 4.1: Sở Hiết

“Chưởng ấn?”

Tiếng chào hỏi từ phía sau truyền đến, Sở Hiết quay lại thì nhìn thấy thế tử Triệu Huyên nhà Việt quốc công đang bước xuống khỏi lưng ngựa, hành lễ với y xong thì hỏi: “Thật là hiếm gặp, vậy mà có thể gặp Sở chưởng ấn ở khu vực săn bắn.”

Triệu Huyên thế tử lớn hơn Sở Hiết vài tháng, nhưng trông vẫn còn vài phần khí phách thiếu niên, thân hình đĩnh đạc,động tác khi xuống ngựa lưu loát dứt khoát.

“Ừm, ở mãi trong nhà buồn chán quá. Dẫn người ra đây thư giãn một chút.”

Sở Hiết vẫn chưa đáp lễ, hàm dưới khẽ nâng tránh ra một chút, Triệu Huyên lúc này mới thấy rõ phía sau người là một đứa trẻ xa la.

Nhìn bộ dáng có vẻ như 13-14 tuổi. Hỏi ngay: “Chưa từng gặp qua, tiểu công tử nhà ai vậy?”

Sở Hiết khẩu phật tâm xà, rất hiểu đùa giỡn quyền mưu, rất nhiều người đã trúng phải ám tiến của y, một mặt thì cực kỳ sợ y, một mặt lại xua như xua vịt mà nịnh nọt y.

Nhưng thật sự chưa từng nhìn thấy y như thể một hạ nhân mà dắt công tử nhà ai đi chơi.

Không nhịn được mà nhìn vị công tử kia thêm hai lần.

“Đứa nhỏ này là Giang Yến Trì.” Sở Hiết Nói.

Sắc mặt Triệu Huyên biến đổi.

Giang Yến Trì, là Giang Yến Trì kia sao?

Trong thời điểm dầu sôi lửa bỏng này, Sở Hiết mang đôi mẫu tử này ra khỏi lãnh cung làm gì.

Phải biết là, con vợ cả nhà Ninh Viễn Vương đang được người phủ Trấn Quốc Hầu hộ tống trên đường tới kinh thành.

Triệu Huyên cũng không ngốc, ánh mắt quét qua quét lại giữa ba người, suy nghĩ cẩn thận lập tức hơi hơi đoán được mục đích của Sở Hiết.

Chỉ kéo y qua một bên, đi xa thêm vài bước: “Ngươi muốn đẩy đứa nhỏ này lên hoàng vị?”

“Không sai.”

Sở Hiết hào phóng thừa nhận.

“Ngươi điên rồi. Trên người hắn chảy một nửa dòng máu của Nguyệt Thị! Không ai ủng hộ hắn làm hoàng đế đâu!” Triệu Huyên hạ thấp thanh âm hơn nữa, “Huống hồ, Trấn Quốc Hầu, Ninh Viễn Vương, với cả Vinh Quốc Công, ba nhà đều đang đồng lòng muốn nâng đỡ Lăng Thành quận vương Giang Cảnh An lên làm thái tử, ngươi tội gì phải khuấy cho nước đυ.c!”

“Giang Cảnh An không làm hoàng đế được.”

Sở Hiết nói, “Bệ hạ cũng có con ruột, sao có thể đến lượt hắn.”

“Giang Cảnh An kia cũng là cháu ruột của tiên đế! Huống hồ Ninh Viễn Vương cùng Trấn Quốc Hầu đều nắm binh quyền trong tay, đâu có dễ chọc……”

Sở Hiết liếc nhìn đứa nhỏ thất tha thất thểu trên lưng ngựa ở xa xa, chắc nịch mà nói: “Ta cứ muốn để Giang Yến Trì làm hoàng đế.”

Ngươi hỏi ta vì sao à.

Bởi vì đây là kịch bản bố mày cần phải diễn! Mẹ nó!

“Khâm Thiên Giám đã tính qua, nói là mấy ngày gần đây Tây Bắc xuất hiện rặng mây hồng màu sắc rực rỡ, sao Đế Vương dịch chuyển, sao Tử Vi lên cao, Giang Cảnh An lại ở Tây Bắc, còn không phải là ông trời chọn hắn hay sao. Hơn nữa hai ngày trước hắn thuận đường ghé chùa Vân Hoa, tiện tay xin một quẻ, lại nhận được đế vương lệnh! Ngàn dặm mới có một, đây còn không phải mệnh thì là gì!”

Đế vương lệnh, mẹ nó lại còn đế vương lệnh nữa chứ. Đúng là phong kiến mê tín.

Sở Hiết chỉ vừa động não một chút, Triệu Huyên lại đánh gãy suy nghĩ của y.

Y quay lại dẫn đứa nhỏ trên ngựa xuống, vỗ vỗ đi vài hạt bụi bám trên tay áo, nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu vậy?”

Sở Hiết nhìn Đoạn Sắt, nói: “Nương nương đi rồi sẽ biết.” Lại quay đầu vẫy tay với Triệu Huyên, tỏ vẻ mình có việc phải đi trước một bước.

***

Trong chùa khói hương nghi ngút, vừa bước vào đã thấy từng hàng người kéo đến dâng hương. Sở Hiết nhìn phương trượng đem ống thẻ đưa cho Giang Yến Trì, đứa nhỏ này còn ngẩng đầu liếc ra cửa nhìn y một cái, Sở Hiết ôn nhu gật đầu, ý bảo hắn cứ tự nhiên xin xăm là được.

Một thẻ rơi ra.

Tiếng chuông chùa cũng ngừng vang , hỉ thước trên cây cũng bị kinh động.

“Là đế vương lệnh……”

“Đế vương lệnh kìa……”

“Sao vậy được , con trai Ninh Viễn Vương không phải cũng……”

“Hầy…”

Mọi người trong chùa ồn ào lên.

Phương trượng cao tuổi chỉ hô a di đà phật một tiếng, quỳ xuống dập đầu trước Phật.

Giang Yến Trì liếc mắt nhìn quẻ bói trong tay phương trượng, hơi hơi nghiêng đầu, xuyên thấu qua biển người, nhìn về thân ảnh lẻ loi kia, vẫn đứng yên không hề có động tĩnh gì.

Y không cười.

Ánh mắt trống vắng nhìn tượng Phật lớn trước mặt.

Trong nháy mắt kia, Giang Yến Trì có cảm giác.

Người này dám động tay động chân ở nơi thiêng liêng này… Bởi vì y vốn không tin thần phật, không sợ ma quỷ. Dạng người không tin thần phật, thường cực kỳ đáng sợ.

Sau khi ra khỏi chùa, suốt quãng đường về phủ Giang Yến Trì đều im lặng không lên tiếng.

Loại dự cảm khiến người ta khó chịu càng ngày càng mạnh mẽ, đè trên l*иg ngực làm hắn hít thở không thông.

Sở Hiết muốn cho hắn lên làm thái tử.

Giang Yến Trì cuối cùng cũng tin việc này.

Vừa mới về phủ, lập tức nhìn thấy tin báo tang truyền đến.

Còn chưa kịp mở ra, đã nghe quản sự nói: “Đại nhân. Thái tử điện hạ…… Sợ tội tự sát.”

Đồng tử Giang Yến Trì chợt co rụt lại, ánh mắt dừng trên tờ giấy báo tang kia.

Ngón tay thon dài của Sở Hiết dừng lại, trắng nõn không dính bụi trần.

Bọn hạ nhân đặt lò sưởi vào tay y, lại khoác lên cho y tấm áo choàng tuyết trắng.

Khuôn mặt y chìm vào vào lớp nhung trắng muốt, lông mi như cánh bướm, chớp chớp, giấu đi đen tối và trầm lặng.

“Trước tiên khoan hãy nói cho bệ hạ. Bệ hạ không khoẻ, chỉ sợ là không chịu nỗi tin dữ này.”

Lời nói dịu dàng, vô cùng quan tâm lo lắng.

Giang Yến Trì cô độc một mình nên không sợ gì cả, cho dù bị quyền lực buộc chặt cũng không sao. Nhưng, hắn hy vọng mẫu thân có thể bình an vui sướиɠ cả đời này, không lo không nghĩ.

Nhưng ngày hôm sau, tin tức tiểu điện hạ trong Sở phủ bắt được đế vương lệnh truyền khắp kinh thành, hầu như trong lúc trà dư tửu hậu mọi người đều đang bàn luận xem rốt cuộc tiểu điện hạ và tiểu quận vương ai có thể làm tân thái tử.

Trận chiến đoạt trữ như thể tên đã lên dây.

Không thể không bắn.

*