Chương 6

Phó Thanh Hoài quay đầu nhìn về phía Phó Tử Nghiêu, không khỏi muốn mở miệng hỏi Phó Tử Nghiêu rằng nhà họ Tô chuẩn bị xử lí Tô Kinh Mặc như thế nào, nhưng lời nói vừa đến khóe miệng lại bị anh nuốt vào.

Buổi tối hôm qua sau khi biết mình bị bỏ thuốc, trong đầu anh đã nghĩ đến không chỉ một biện pháp để xử lí Tô Kinh Mặc. Hiện tại anh không định truy cứu sai lầm của Tô Kinh Mặc là đã xem như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi. Anh căn bản không có bất cứ nghĩa vụ nào phải mở miệng quan tâm đến kết cục của cậu.

Dù Tô Kinh Mặc có ra sao cũng không hề liên quan tới anh.

***

Tô Kinh Mặc cất bước đi vào trong cư xá, vách tường đã bong tróc ra từng mảng, thoạt nhìn có chút cũ nát.

Tuy cư xá này hơi cũ nát, nhưng đây đã là nơi thích hợp nhất, cũng là nơi rẻ nhất mà Tô Kinh Mặc có thể tìm được bên cạnh phim trường. Mặc dù nơi này đã rất rẻ rồi, nhưng cậu vẫn phải thuê cùng một người khác mới có thể trả nổi một tháng tiền cọc và ba tháng tiền thuê phòng.

Tô Kinh Mặc đã đến phim trường này được một tuần. Vì gương mặt và dáng người của cậu vốn đã rất xuất chúng, trong thời gian một tuần này, chỉ bằng vẻ ngoài cậu đã nhận được ba bộ phim. Hơn nữa, cộng với kĩ thuật diễn xuất mà Tô Kinh Mặc đã rèn luyện từ đời trước, ngày hôm qua có một đạo diễn phim chiếu mạng đến tìm cậu, dự định chọn cậu vào vai nam phụ không có quá nhiều đất diễn, có chừng hơn mười câu thoại.

Thế nhưng hôm nay đoàn phim lại đột nhiên gửi tin nhắn cho cậu, nói rằng đã tìm được người thích hợp hơn, không cần cậu nữa.

Nam phụ mới mà đoàn phim chọn trúng lại chính là Hứa Bồi Nhiên - người ở cùng phòng với cậu.

Tô Kinh Mặc cẩn thận tránh lan can cầu thang đã bong gần hết lớp sơn màu đen, lộ ra lớp rỉ sét màu đỏ bên dưới, nhanh chóng đi lên tầng ba.

Đứng ở hành lang tầng ba, Tô Kinh Mặc có thể nghe được tiếng nhạc truyền ra từ bên trong căn phòng bên trái, đủ để cảm nhận được giờ khắc này người bên trong phòng nhất định đang hết sức sung sướиɠ.

Hơn nữa, dường như người trong phòng vẫn luôn chú ý đến tiếng động ngoài cửa. Tiếng mở cửa phòng của Tô Kinh Mặc rõ ràng chẳng đáng kể là bao so với tiếng nhạc ầm ĩ bên trong căn phòng, thế nhưng trong nháy mắt cậu mở cửa phòng, người vốn đang ngồi trên ghế salon lập tức quay đầu lại, nhìn về phía Tô Kinh Mặc.

"Tô Kinh Mặc, cậu về rồi à?" Thanh niên ngồi trên ghế salon thoạt nhìn cũng trạc tuổi với Tô Kinh Mặc, nhưng gương mặt lại được trang điểm rất đậm, khiến gương mặt thanh tú vốn có càng thêm yêu dã* khó tả. Cậu ta nhìn Tô Kinh Mặc dáng người như ngọc đứng ở cửa phòng, rõ ràng chỉ là mặt mộc nhưng lại vô cùng thanh tú, một tia ghen ghét vυ"t qua cực nhanh trong đôi mắt.

(*yêu dã: đẹp nhưng không đoan chính.)

Nhưng vừa nghĩ đến chính mình đã cướp được vai diễn của Tô Kinh Mặc, trong lòng Hứa Bồi Nhiên lại dâng lên cảm xúc đắc ý: "Trông cậu có vẻ không được vui lắm, có phải vai diễn cậu muốn nhận đã xảy ra vấn đề gì rồi không?"

Ban đầu Tô Kinh Mặc cũng không quá tức giận về việc vai diễn vốn đã thuộc về mình bị giành mất, nhưng rõ ràng là Hứa Bồi Nhiên cướp vai diễn của cậu, giờ lại còn cố tình đặt câu hỏi ngay trước mặt cậu như vậy, khiến cậu có chút chán ghét.

Tô Kinh Mặc hơi nheo đôi mắt mèo của mình, nếu Hứa Bồi Nhiên đã dám múa may rõ ràng trước mặt cậu như vậy, nếu cậu không đánh trả thì có vẻ tính tình của cậu có chút tốt quá mức rồi: "Đương nhiên là không vui bằng người đã cướp vai diễn của người khác rồi."